Quan Sách
Chương 440 : Hội nghị phê bình Ủy viên thường vụ
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Những người tiếp xúc với Trần Kinh đều có thể cảm nhận được trên người hắn có 1 khí chất khác với bình thường
Khí chất này, khi hắn nói chuyện càng thể hiện rõ.
Trần Kinh nói chuyện, từng câu từng chữ đều có 1 cổ chính khí tự nhiện khiến người ta rất tin phục, rất dễ bị cuốn hút, đồng thời có cả 1 mùi vị rất khó ngờ.
Hội nghị thường vụ ngày hôm nay bị biến thành thế này, Trần Kinh lại nhắc đến “đoàn kết”!
Hai chữ này đủ để khiến mọi người ngồi đây cảm thấy xấu hổ, đồng thời khiến Lưu Tích Nhân phải đỏ mặt.
Lưu Tích Nhân quản Đức Thủy đã nhiều năm, 2 chữ đoàn kết này đã trở thành câu cửa miệng của ông ta, nhiều năm nhấn mạnh đoàn kết, coi trọng đoàn kết, cũng tạo ra 1 bộ máy Đức Thủy tương đối ổn định và hòa bình, mấy năm nay, chỉ tiêu tổng hợp của Đức Thủy luôn xếp hàng đầu, đây không thể không nói là vì sự đoàn kết của bộ máy.
Nhưng, hôm nay.
Rốt cuộc Lưu Tích Nhân ông cũng lộ bộ mặt ngụy đoàn kết, điều kiện tiên quyết đoàn kết Lưu Tích Nhân đề ra đó là ông ta phải nắm toàn bộ cục diện trong tay, ông ta có thể quán triệt suy nghĩ
Ông ta nắm quyền, được nhiều người ủng hộ thì ông ta mới nói đến đoàn kết, mới nói đến tấm lòng.
Nhưng bây giờ, 1 khi vị trí của ông ta bị khiêu khích, quyền uy của ông ta bị uy hiếp, cái gọi là đoàn kết và tấm lòng kia đã bị ông ta ném ra chín tầng mây rồi!
Đây là tiêu chuẩn hai tầng, yêu cầu với người khác còn cao hơn yêu cầu với bản thân.
Trần Kinh nói đúng vào điểm mấu chốt, nhắc đến 2 chữ “đoàn kết” khiến tất cả mọi người không ai dám trả lời hắn.
Nhiếp Quang giống 1 con mèo đầu ưng, gã nhìn chung quanh, mong có ai đó có thể phá vỡ cục diện bế tắc, nhưng gã thất vọng, dù là người của gã hay người của 2 phe đối phương đều không ai nói câu nào, ai nấy đều cúi đầu
Điều này khiến trong lòng gã có chút hốt hoảng, đồng thời lại có chút sợ hãi.
Sự việc đã đến nước này, lẽ nào hôm nay Hội nghị thường vụ lại không đạt được mục đích?
Suy nghĩ này vừa nảy lên trong đầu Nhiếp Quang thì gã bèn không thể kìm chế được.
Gã với Trần Kinh giao phong chính diện đã lâu,
lúc đầu Nhiếp Quang hơi khinh thường Trần Kinh, nhưng giờ gã không thể không thừa nhận, Trần Kinh chính là đối thủ mạnh mẽ nhất gã từng gặp.
Lúc này nếu không đạp Trần Kinh xuống thì e sau này sẽ không còn cơ hội nữa.
Sau này bộ máy Đức Thủy có điều chỉnh, nếu gã và Trần Kinh cạnh tranh, gã cảm thấy không nắm chắc được phần thắng!
Cái gọi là so sánh, đại khái là như thế.
- Tôi còn 1 logic khác anh có muốn nghe không?
Phương Khắc Ba phản kích
- Tôi cảm thấy trogn chuyện này có âm mưu gì đó. Có thể có người khác vì lợi ích hay gì đó mà đã hãm hại đồng chí Trần Kinh, cố ý gây ra chuyện này!
- Chỉ là ví dụ thôi! Trước đây chúng ta cũng từng có người vì lợi ích mà cố ý vùi dập mấy đồng chí của chúng ta!
Phương Khắc Ba khí thế ép người.
Ánh mắt gã nhìn chằm chằm Hồng Lực, nói:
- Điều tra của các anh chưa đủ sâu, có nhiều điểm đáng nghi chưa điều tra ra! Bản báo cáo này không chấp nhận được. Chúng ta phải điều tra 1 lần nữa, tôi đã triệu tập Viện kiểm sát cấp thành phố, để họ tham gia vào chuyện này...
Lưu Tích Nhân hoàn toàn choáng váng, gã không dám tin vào tai mình.
Vì sao vào lúc này, Phương Khắc Ba lại đề nghị điều tra lại? Chẳng lẽ gã đả cảm nhận được bản thân diễn chưa hay, nên phải diễn cho hoàn hảo thêm 1 chút?
Nhất thời ông không nghĩ được gì, không biết nên có thái độ gì.
Phương Khắc Ba tiếp tục nói:
- Lần này, Đức Thủy xảy ra sự việc như vậy, đúng là khiến cho người ta phải tức giận! đồng thời, cách các anh xử lý vấn đề cũng chưa được thương thảo xong. Một bộ máy tốt, v́ 1 việc này thôi mà lại chia năm xẻ bảy, các anh đang nghĩ gì vậy?
Tôi muốn hỏi mọi người, thái độ chính xác để xử lý việc này là gì?
Tôi cảm thấy thái độ chính xác của chuyện này là đầu tiên các anh nên tin tưởng đồng chí của mình!
Đồng chí Trần Kinh đến Đức Cao cũng đã bao lâu rồi. Thái độ làm việc của cậu ấy, năng lực làm việc, suy nghĩ của cậu ấy giác ngộ thế nào, trong lòng mọi người đều đã có đáp án
Nếu trong lòng mọi người đã có đáp án, vì sao còn điều tra lệch lạc như vậy? Còn dám đem 1 bản điều tra chưa điều tra cẩn thận ra báo cáo, mượn Hội nghị thường vụ để phê bình nữa?
Phương Khắc Ba miệng lưỡi lưu loát, dần dần khiến Lưu Tích Nhân ý thức được kết cục hoàn toàn khác.
Hôm nay Phương Khắc Ba không hề đến đây làm chỗ dựa cho mình, cũng không phải đến xem kịch, mà ngược lại, đến để bảo vệ Trần Kinh!
Phương Khắc Ba đến bảo vệ Trần Kinh?
Lưu Tích Nhân chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy buồn cười, điều này quá không chân thực, giống như đang nằm mơ vậy.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, từ thái độ của Phương Khắc Ba càng lúc càng có thể thấy rõ!
Nghĩ vậy, Lưu Tích Nhân suýt ngất xỉu, vì hôm nay, ông đã khổ tâm chờ đợi sắp xếp lâu như vậy, sao lại thất bại trong gang tấc?