Quan Sách

Chương 453 : Nổ tung nồi rồi!

Ngày đăng: 11:13 18/04/20


Phương gia, anh cả Phương Trường Chinh có thói quen ngủ sớm.



Mỗi ngày 8 giờ tối đã ngủ, đây là luật thép mà ông ta đã kiên trì.



Không có anh cả Phương Trường Chinh, Phương Lộ Kiên và Phương Lộ Bình đang ngồi trong phòng khách lớn, hai vị phu nhân cũng ngồi đó, mấy người đang bắt đầu đàm thoại tán gẫu việc thường ngày.



Lão tướng quân khoẻ mạnh, ông chính là người tâm phúc của cả nhà.



Anh em họ mặc dù công việc không cùng một chỗ, nhưng vừa nói về nhà, đều quay về ngôi biệt thự của ông lão 81 tuổi này, trong suy nghĩ của người nhà Phương, nơi này chính là nhà của họ.



Trên tay của Phương Lộ Bình cầm lấy một xấp tài liệu, vẻ mặt có chút cổ quái, ông ta đem tư liệu đưa cho Phương Lộ Kiên, nói:

- Anh hai, anh xem thứ này đi, đây là tài liệu mà em bỏ rất nhiều tinh lực mới sưu tập đến được đấy.



Phương Lộ Kiên nhăn mặt nhíu mày, tiếp lấy tư liệu ở trong tay.



Trang đầu tiên của tài liệu, hai chữ mở đầu:

- Trần Kinh dân tộc Hán, cha Trần Chi Đống.



- Đây là...

Phương Lộ Kiên nhíu mày.



Phương Lộ Bình cười nói:

- Đọc tiếp đi, đây là tài liệu tỉ mỉ xác thực nhất trước mắt tìm được, đứa bé này từ tiểu học tới đại học, vẫn tham gia tất cả công tác từng ly từng tý, trong phần tài liệu này đều đã bao hàm tất cả.



- Đứa bé nào?

Bà xã Phương Lộ Kiên chậm rãi bước đến nói, đoạt lấy xấp tài liệu.



Phương Lộ Kiên nói:

- Em xem cái gì vậy? Lộ Bình đưa cho anh.



Từ Liên nói:

- Anh có thể xem sao? Cho em xem trước sau anh lại xem. Ồ... Trần Kinh? Là ai vậy?



- Đưa cho anh.

Sắc mặt Phương Lộ Kiên nghiêm túc nói.

- Anh và Lộ Bình có chuyện cần bàn bạc.



Từ Liên giơ tài liệu lên, đọc nhanh như gió, rất nhanh bà liền bị nội dung trước mắt hấp dẫn.



Bà nói:


Ông ta nhíu mày, bỗng nhiên nói như đinh đóng cột:

- Hẳn là huyện này, Lâm Hà.



- Gần đây em thấy trong báo cáo quy hoạch liên quan đến việc quật khởi Trung Nguyên, trong đó nhắc tới huyện đặc biệt khó khăn của Sở Giang, Lâm Hà xếp hạng trước nhất, hẳn là nơi này.



Lúc nãy Lộ Kiên đem kính lúp chuyển đến vị trí của Lâm Hà.



Qua thật lâu, ông ta nói:

- Cừ thật, xung quanh thị trấn bốn bề toàn núi, hơn nữa núi đều là núi lớn, độ cao so với mặt biển thấp nhất cũng hơn bảy trăm mét. Chẳng lẽ lại để cho Uyển Kỳ nhà chúng ta sống cả đời ở xó núi đó? Không đồng ý, anh kiên quyết không đồng ý.



Phương Lộ Kiên ném kính lúp lên bàn, quay đầu lại ngồi trên sô pha, vẻ mặt đầy tức giận.



- Anh hai, không cần hành động theo cảm tính, hiện tại bọn nhỏ đều lớn, chúng ta không thể hạ mệnh lệnh theo kiểu cũ, anh xem Uyển Kỳ, chính là luôn cãi với anh và chị dâu, ba năm không trở về nhà. Kết giao với đứa nhỏ hiện tại, chúng ta phải học mưu lược.

Phương Lộ Bình nói ra suy nghĩ.



- Phương pháp như thế nào?

Phương Lộ Kiên tức giận.



Phương Lộ Bình cười nhàn nhạt, nói:

- Anh hai, mấy năm nay chúng ta ở Tây Bắc, thời gian kinh doanh ở khu Trung Nguyên đã lâu rồi, cũng có một chút sức mạnh, chẳng lẽ chúng ta ngay cả một đứa con nít ranh mà không đè nổi sao?



Phương Lộ Kiên ngẩn người nói:

- Đúng, đúng, Lộ Bình đầu óc em linh hoạt. Một người tuổi còn trẻ, hơn 20 tuổi đã được đề bạt Bí thư huyện ủy, phương diện này vốn là có rất nhiều điểm đáng ngờ. Chúng ta là có thể an bài một chút, làm cho hắn sụp đổ.



Ông ta nói tới đây, trong lòng dường như dễ chịu đi một tí, thì thào nói:

- Người trẻ tuổi a, chính là có nhiệt huyết nhất thời, Uyển Kỳ tôi biết, cũng chỉ là hâm mộ nhất thời, chúng ta mau chóng làm cho cô vượt qua nhiệt huyết, mọi chuyện sẽ tốt rồi.



Phương Lộ Bình nói:

- Chủ ý này tốt thì tốt, nhưng có một việc. Ông cụ hôm nay ban ngày chỉ đích danh muốn Uyển Kỳ dẫn đứa nhỏ này về, ông muốn đích thân nhìn thấy, chuyện này xử lý như thế nào?



Phương Lộ Kiên ngây người như phỗng, trầm ngâm nói:

- Cái này...



- Đó là một phiền toái, tính tình ông cụ anh cũng biết, sự tình mà ông muốn làm, lão Chủ tịch đều ngăn không được ông, anh và em cãi lại ý của ông, khó à. Hơn nữa, tuổi tác ông cụ đã cao, cũng không nên chọc giận.



Phương Lộ Bình thở dài nói:

- Em có một dự cảm, nếu để cho ông cụ nhìn thấy đứa nhỏ này, việc này mười phần là thành rồi! ! !.