Quan Sách
Chương 460 : Chấn chỉnh mạnh!!
Ngày đăng: 11:13 18/04/20
Trần Kinh và Biên Thạc Lâm cùng nói vài câu chuyện phiếm, đột nhiên nảy ra một ý định, hắn bèn hỏi anh ta về vấn đề xã hội hóa giáo dục mầm non.
Biên Thạc Lâm nghĩ Trần Kinh đang bàn chuyện công việc, quy cũ đáp:
- Trưởng phòng Trần, mấy vấn đề này cũng không thuộc phạm vi công việc của chúng ta! Chúng ta chủ yếu giám sát tổ chức, chỉ quản con người, nghiêm khắc mà nói là quản cán bộ. Đương nhiên, những vấn đề liên quan đến công tác đối ngoại và hành vi, chúng ta cũng nhận được đủ các loại thư tố cáo, những tình huống này, bình thường chúng ta đều giao cho các bộ phận có liên quan khác xử lý!
Trần Kinh cười cười, nói:
- Anh nói rất có lý, nhưng hiện tại cháu ngoại tôi chẳng có chỗ để học, lại không muốn đi học ở nhà trẻ tư nhân, chuyện này tôi phải tìm bộ phận nào?
Biên Thạc Lâm ngẩn người, ngây ngốc cười, nói:
- Chuyện này, củ chuối thật! tôi thấy hệ thống giáo dục của Sở Thành chúng ta đúng là loạn cả rồi! Ngày mai tôi sẽ gọi điện cho Trưởng phòng giám sát cán bộ thành phố, bảo bọn họ điều tra về những lãnh đạo liên quan đến quản lý giáo dục của chúng ta, có phải trong nội bộ hệ thống giáo dục đã làm rất nhiều việc không được lòng dân, thu học phí lung tung, khiến dân chúng phản đối không?
Những lãnh đạo như vậy phải nghiêm túc cảnh cáo, thậm chí là phải phê bình trước tổ chức!
Trần Kinh nhíu nhíu mày, vỗ vai Biên Thạc Lâm nói:
- Được rồi, Tiểu Biên, đừng cầm lông gà làm lệnh tiễn (chuyện bé xé ra to)! Việc này tôi đi tìm ai đó hỏi thăm tình hình đã!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra, ngày hôm sau Trần Kinh vẫn đi làm như thường, sắp đến trưa thì nhận được điện thoại của mẹ.
Trong điện thoại, Chung Tú Quyên nói với Trần Kinh, giáo viên bên trường mẫu giáo sát khu phố kia hôm nay đến bảo Tiểu Linh Nhi nhập học, Hiệu trưởng còn đích thân đến nhận lỗi, nói toàn những lời hay ho.
Còn nữa, Hiệu trưởng bên nhà trẻ trước kia cũng đến nhà nói muốn cho Linh Nhi nhập học. Còn nói không thu học phí, nhà trường chỉ thu học phí của những trẻ có hộ khẩu bên ngoài để có chút phí xây dựng trường thôi, mấy phí này đều được thong qua phê duyệt của Cục vật giá, tính chất của nhà trẻ vẫn là nhà trẻ công lập.
Trần Kinh giật mình. Thầm nghĩ sao chuyện này lại được giải quyết nhanh vậy?
Hắn dặn mẹ cứ yên tâm cho Linh Nhi đi học, trong điện thoại, cô bé lại tán gẫu với cậu một lát, cuối cùng vẫn không quên nói:
- Cậu thật lợi hại! Cậu không lừa con, hứa cho Linh Nhi đến nhà trẻ chơi với bạn là làm được ngay, không như bà ngoại cứ lừa con hoài!
Trần Kinh cúp máy. Châm một điếu thuốc rít vài hơi, cầm điện thoại lên gọi cho Biên Thạc Lâm, bắt đầu nói:
- Anh làm gì vậy? Anh làm lớn chuyện quá rồi, còn bảo hiệu trưởng đích thân đến nhà tôi đón cháu bé đi nữa à?
Biên Thạc Lâm sửng sờ. . Liên tục khoát tay nói:
- Không, không! Trưởng phòng, anh đừng trách tội tôi vô cớ, tôi đâu có làm chuyện này.
Ông chỉ vào chiếc ghế nói với Trần Kinh,
- Kinh tử, ngồi đi!
- Hôm nay cục trưởng Mã đến chơi còn đem theo quà nữa, để ba bảo mẹ chuẩn bị cơm tối! Con cứ ngồi với cục trưởng Mã đi. Trần Chi Đống đứng dậy bước vào phòng bếp
Chỉ trong chốc lát, cô bé Linh nhi rón ra rón rén tiến vào trong bếp nói với ông ngoại:
- Ông ngoại, cậu đang phê bình ông Mã kia kìa! Có phải ông Mã là đứa bé không nghe lời không, con thấy trước ngực ông ấy chẳng cài hoa hồng gì cả!
Trần Chi Đống giật mình, Chung Tú Quyên đang thái rau cũng trượt tay, suýt chút nữa là cắt phải tay.
Hai ông bà rón rén bước ra cửa ngó nghiêng.
Chỉ nghe Mã Không Nhiên nói:
- Trưởng phòng Trần, lần này về, nhất định tôi sẽ mở cuộc họp! Cải cách giáo dục chúng tôi đúng là tồn tại vấn đề, đặc biệt là những sơ sót trong chế độ khiến vài cá nhân và đơn vị lợi dụng sơ hở chui vào.
Chuyện ở nhà trẻ lần này, suýt chút nữa là để họ chui qua trót lọt rồi. Hiện nay chúng tôi đã lệnh cho họ thay đổi, lập tức ngừng hành vi thu học phí lung tung, kể ra, đây cũng là sai sót trong công tác của tôi!
Hai vợ chồng nhìn nhau, người này nhìn thấy được vẻ ngạc nhiên trong mắt người kia.
Bọn họ biết Mã Không Nhiên, năm đó khi là hiệu trưởng Tam Trung, ông ta uy phong hiển hách, giáo viên bên dưới ai cũng sợ ông ta.
Không ngờ hôm nay ông ta đích thân đến nhà mình, hơn nữa còn tự phê bình trước mặt con mình, chuyện này...
- Được rồi, cục trưởng Mã, chuyện này bỏ qua đi, tôi tin vào hệ thống giáo dục, lãnh đạo các ông có năng lực giải quyết những chuyện này. Thực ra mấy chuyện này chúng tôi cũng không quản được, hôm nay ông đến chỗ tôi thực sự cũng không cần thiết.
Trần Kinh thản nhiên nói.
Hắn thấy bộ dạng hoảng sợ của Mã Không Nhiên là đoán được Biên Thạc Lâm đã phóng đại đến cỡ nào, khả năng hù dọa của tiểu tử này gớm thật!
Xem ra bản lĩnh chuyện bé xé ra to tiểu tử này tinh thông lắm. Dựa vào việc lúc nãy Mã Không Nhiên có nhắc đến Phó chủ tịch quận Chu là có thể đoán ra Biên Thạc Lâm này có khả năng đã chỉnh cả Phó chủ tịch quận, tên này đúng là am hiểu rõ quy luật chốn quan trường, quả nhiên là con trai của Biên Kỳ, hổ phụ vô khuyển tử mà!