Quan Sách

Chương 487 : Hóa ra là thân thiết?

Ngày đăng: 11:14 18/04/20


Trần Kinh có chút hồ nghi.



Cha mẹ của hắn thường ngày rất ghét dùng cơm bên ngoài, nói đồ ăn bên ngoài không vệ sinh, hơn nữa đắt tiền, kém dinh dưỡng hơn so với đồ ăn ở nhà, sao hôm nay lại chủ động đề xuất đi ra ngoài ăn cơm chứ?



Thấy ba Trần Chi Đống và mẹ Chung Tú Quyên mặc đồ mới, Trần Kinh cảm thấy đây không phải đi ăn cơm, hình như là có chuyện gì đó đang xảy ra.



Hắn hỏi chị Trần Đình Nguyệt, Trần Đình nguyệt chỉ cười:



- Cậu hỏi chị, chị biết hỏi ai? Chị cũng không hiểu chuyện gì xảy ra.



Trần Chi Đống hừ hừ, nói:



- Có cái gì lạ chứ? Lão Thạch bạn già của ba mẹ sau khi về hưu gây dựng một quán cơm, đã nhiều lần gọi điện cho ba mẹ, mời ba mẹ đến ủng hộ, các con xem lần này qua đó không chỉ để đứng xem à.



Dù thế nào cũng phải ủng hộ một chút chứ, hôm nay vợ chồng Đình Nguyệt đến đây, đi ăn bữa cơm lại có gì kỳ quái chứ?



Trần Đình Nguyệt ngẩn người, nói:



- Là chú Thạch sao? Vậy tình cảm tốt, chị đang suy nghĩ là chuyện gì mà gọi cho chị và anh Uông về, hóa ra là việc này, con ủng hộ.



Trần Đình Nguyệt chỉ cười nhìn Trần Kinh, trong ánh mắt có chút ý vị mờ ám.



Trần Kinh cau mày nói:



- Ủng hộ cái gì? Người ta mở nhà hàng phải nhờ ba ủng hộ à?



- Đi, đi, chú lái xe chở ba mẹ đi, tôi và anh rể, Linh Nhi sẽ đuổi theo sau,



Trần Đình nguyệt đẩy Trần Kinh, vui mừng hoan hỉ.



Linh Nhi hét lên:



- Con muốn đi chung xe với cậu.



Trần Kinh nói:



- Đi, đi, Linh nhi theo cậu, để cha mẹ con gọi xe.



Trần Kinh bế Linh nhi đặt vào ghế lái phụ, bà ngoại ôm cô bé, Trần Chi Đống nói:



- Phía sau chứa đủ người, gọi xe làm chi? Không cần tiền sao?



Trần Đình Nguyệt cười ha hả, nói:



- Chú Kinh lái xe chậm, con muốn đến đó sắp xếp một chút.



Chung Tú Quyên nói:



- Không cần con sắp xếp nữa đâu? Đều sắp xếp xong xuôi, đợi chúng ta đến ăn cơm mà thôi.



Thế là mọi người chen chúc trên một chiếc xe. Chỗ đến là một con đường đầy bóng mát ở phía sau chính quyền khu Đông Thành, nơi này là một quán cơm hương vị Tứ xuyên phía trên treo toàn đèn lồng màu đỏ rất bắt mắt.



Trần Chi Đống kéo cửa xuống, chỉ vào mấy cái đèn lồng màu đỏ nói:



- Bên kia, ơ kìa Lão Thạch thật tài. Làm đường hoàng như vậy, chúng ta không thể so bì được.


Trần Kinh ngồi xuống, cũng thấy ánh mắt kỳ quái của mọi người đang hướng về hắn.



Thạch Kính Đường nói:



- Thạch Anh đứa nhỏ này, làm sao còn chưa tới? Bắt đầu ăn cơm rồi.



Bà xã của ông ta nói:



- Bên ngoài có khách ăn cơm, cháu Anh bận đi sắp xếp, chúng ta không cần đợi nó.



Thạch Kính Đường nhân tiện nói:



- Lão Trần, thầy giáo Chung, hôm nay chúng ta là bạn già gặp nhau uống trà nói chuyện?



Trần chi Đống nói:



- Tất cả nghe theo sự an bài của lãnh đạo, anh muốn uống, tôi sẽ uống với anh.



Thạch Kính Đường vung tay lên nói:



- Hôm nay đừng nói từ lãnh đạo được không, anh và tôi là đồng sự già, anh còn lớn hơn tôi, tôi phải gọi anh bằng một tiếng ông anh.



- Xuân Hà, lấy hai bình rượu lại đây.



Thạch Kính Đường gọi nhân viên phục vụ.



Tô Đình Diệu giơ tay lên nói:



- Rượu tôi có ở đây, ông ta từ bên hông lấy một xâu chìa khoá đưa cho Trần Kinh nói:



- Cậu Trần, bên ngoài có chiếc Santana màu đen, sau xe có hai bình rượu Mao Đài, cậu đi lấy tới đây.



Trần Chi Đống vội hỏi:



- Phó chủ tịch Tô, hôm nay tôi mời khách, sao lại để cho anh lấy rượu?



Tô Đình Diệu nói:



- Được rồi, thầy Trần, chúng ta không câu nệ tục lễ này, cậu Trần, đi đi.



Trần Kinh ngẩn người, hắn sau một lúc lâu mới hồi phục tinh thần, lấy chìa khoá trong tay của Tô Đình Diệu, bước nhanh ra ngoài...



Hắn vừa mới đóng cửa lại, liền nghe bên trong thím Thạch nói:



- Đứa nhỏ này a, chất phác như thế, bé Anh nhà tôi thật có mắt biết chọn lựa.



Trần Kinh ngẩn người, ngây người tại chỗ.



Suy nghĩ hồi lâu, Trần Kinh liền cảm thấy không bình thường, bữa cơm thân tình hôm nay cũng là bữa cơm tương thân, đây là chuyện gì vậy?



Trần Kinh có chút xấu hổ, ngẩng đầu đã thấy Thạch Anh vừa đi tới.