Quan Sách

Chương 6 : Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật - Dịch Minh Hoa năm nay bốn mươi tám tuổi, vóc dáng không cao, ánh mắt cũng không còn sắc bén như trước. Bất kể nhìn từ phương diện nào, đều thấy bình thường.



Hôm nay ông mặc một bộ jacket màu đen, trông hơi già nhưng nhìn rất sạch sẽ, quần áo được là phẳng phiu. Nhìn qua dường như ông là người rất cẩn thận và nghiêm túc.



Ánh mắt của ông dịu dàng, không có một chút tính toán nào cả. Ông nhìn Trần Kinh đánh giá cao thấp, nói:

- Tôi có nghe nói qua tên của cậu “Sở Giang Phú” của cậu rất tốt, tài văn chương rất có khí chất, thật sự là khó lẫn với ai được.



Trần Kinh có chút thụ sủng nhược kinh(được sủng ái mà lo sợ). Thực ra cảm giác như vậy Trần Kinh ít khi được trải qua.



Lúc trước khi hắn vừa tới Lễ Hà, tầm nhìn nhận rất rộng. Những người mà hắn từng giao lưu ở Hội đồng nhân dân tỉnh, những quan chức cán bộ mà hắn gặp qua nhiều vô số . Đám người ở huyện Lễ Hà chỉ là một con tép, căn bản không lọt được vào mắt xanh của hắn.



Nhưng sau khi tiếp xúc được hai năm ở Lễ Hà, hắn mới khắc sâu, lĩnh ngộ được trật tự chốn quan trường.



Ở cấp tỉnh, đó là một thế giới khác, mà ở huyện Lễ Hà này lại là một thế giới khác.



Nếu tự cho rằng những gì đã tiếp xúc qua, trải qua nhiều thì đến khi xuống dưới phải tính sao? Cái ý tưởng này quá ngây thơ, ở cái huyện Lễ Hà này, Ủy viên thường vụ Huyện ủy mới là nhân vật thực sự có quyền.



Với thân phận hiện tại của Trần Kinh, căn bản là không thể tiến vào những vị trí chủ chốt ở Lễ Hà. Trước kia hắn phản đối Ủy viên thường vụ Huyện ủy, khi hắn trao quyền cho cấp dưới hai năm ở Lễ Hà, ngay cả cơ hội gặp của hắn cũng rất ít. Bây giờ ở trong lòng hắn mới hiểu được, hóa ra mình rất ngây thơ.



- Dịch bí thư quá khen!

Sở Giang Phú vẫn là tác phẩm mà tôi viết thời đại học, lúc đó còn trẻ hết sức lông bông, một mặt nghĩ lập dị, không hề có kinh nghiệm xã hội, nên ngòi bút có chút nông cạn!

Trần Kinh khiêm tốn nói.



Lời này là những ý nghĩ chân thực nhất trong lòng hắn. Năm đó lúc hắn viết Sở Giang Phú, báo chí tỉnh có đăng, trường học đã tâng bốc hắn rất cao. Nhưng chính hắn lại quên hết tất cả, cho rằng chỉ cần một ngòi bút của mình là có thể tung hoành Sở Giang mà không thành vấn đề.



Bây giờ xem ra, sự khờ dại lúc đó của mình thật buồn cười. Tạm thời bất luận văn chương cao thấp thế nào, cũng là do năm đó tâng bốc lên, tất cả mọi người đều có ích lợi riêng.



Trường học tâng bốc, đó là vì trường học muốn danh tiếng, hận không thể khiến người trong khắp thiên hạ đều biết rằng Trường đại học sư phạm Sở Giang xuất hiện nhân tài. Tòa soạn báo cũng phối hợp tâng bốc, đó là căn cứ vào năm đó, Trần Kinh bắt đầu bày mưu tính kế.



Khi đó cả nước đang đề cao tố chất vốn có của cán bộ, không bám vào một khuôn mẫu để đề bạt nhân tài. Trần Kinh vừa hay đuổi kịp thời đại. Sự khuếch trương năm đó, phòng Hội đồng nhân dân tỉnh có được tiếng tăm, trở thành đơn vị điển hình, thành công trong công tác thu nạp những cán bộ trẻ tuổi trong toàn tỉnh.
- Những gì viết trên đó không thể mang đi mà tôi lại cầm nó trên tay!



Dịch Minh Hoa ngây người, nhanh chóng cười cười, nói:

- Thôi đi, chuyện nhỏ thôi, quyển này cậu cầm lấy mà học tập đi! Đó là sách tự tôi đặt, mặt trên có tên của tôi, coi như tặng cậu luôn.



- Vậy tôi không khách khí,sau đó tôi sẽ viết một quyển về kinh nghiệm học hỏi rồi đưa cho ông .

Trần Kinh cười đùa nói.



Đúng lúc này, Mông Hổ đi ra từ trong phòng nghỉ, Trần Kinh kéo Mông Hổ lại, nói:

- Anh Mông này, đây là Dịch bí thư!



Mông Hổ là một người đàn ông cường tráng, nhưng trong lúc này lại căng thẳng câu nệ, gã cuống quít nói:

- Dịch… Xin chào Dịch bí thư.



- Dịch bí thư, đây là đội trưởng chấp pháp – anh Mông.



Vẻ tươi cười của Dịch Minh Hoa sớm tắt. Không, trên mặt gã dường như lộ vẻ tươi cười mà từ trước đến nay chưa bao giờ có.



Ánh mắt của gã vẫn không phải rất sắc bén. Nhưng ánh mắt gã di chuyển khiến Mông Hổ cảm thấy chính mình không thể che giấu được gì dưới ánh mắt của đối phương. Căn bản là gã không dám nhìn đối diện với Dịch Minh Hoa nên cứ cúi đầu xuống, mồ hôi lạnh trên lưng chảy ròng ròng.



- Ừ!

Dịch Minh Hoa nhẹ nhàng hừ một tiếng xem như là chào hỏi, sau đó quay đầu lại tiếp tục đi lên lầu, chỉ còn lại một bóng dáng mờ ảo.



Trần Kinh kéo Mông Hổ, hai người yên lặng đi thẳng ra đường cái. Dọc trên đường đi, hai người đều im lặng, Mông Hổ theo sát đằng sau Trần Kinh, mà Trần Kinh thì ngẩng đầu mà bước đi, cái gì cũng đều nói không nên lời.



Một đôi mắt dịu dàng nhìn thấy bóng dáng hai người qua cánh cửa phía sau của Văn phòng Ủy ban kỷ luật . Không biết từ lúc nào, chủ nhân của ánh mắt đó bỗng nhiên quay đầu, nói:



- Tiểu Lưu, thông báo họp đi, tại phòng họp số một. Tối nay tất cả mọi người phải vất vả một chút, tăng ca một chút...