Quan Sách

Chương 66 : Bóng đêm! Đàn bà!

Ngày đăng: 11:09 18/04/20


Đã say thật rồi, một mình Trần Kinh đứng trên bờ đê sông Lễ Hà, gió sông mùa hè thật mát mẻ khiến đầu tóc hắn rối bời.



Hôm nay Trần Kinh đã báo cáo về việc cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha, tất cả điều này đều là bất đắc dĩ, nhiệm vụ cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha rất nặng nề, rất nhiều hệ lụy, nhất là tiếng tăm của Trần Kinh vẫn chưa đủ, cho dù là cấp dưới như xã thị trấn hay các đơn vị cấp trên, cũng không có ai ủng hộ hắn.



Lâm Trung Tắc đưa Trần Kinh đến vị trí này chính là việc bất đắc dĩ, chính là muốn Trần Kinh làm trò cười cho thiên hạ, khiến Trần Kinh ngã sóng soài.



Tính bướng bỉnh đã ngấm vào người của Trần Kinh, Lâm Trung Tắc muốn hắn ngã nhoài ra thì hắn sẽ hành động bất ngờ, chỉnh đốn lại khiến mọi người khó sống. Trần Kinh và Lâm Trung Tắc đã hiểu rõ nhau, chính là một mồi nhử, Lâm Trung Tắc sơ ý làm hỏng việc lớn, cho rằng Trần Kinh thật sự đã hết cách, trước tiên hắn muốn trao đổi tình hình này với Liêu Vĩ và Phương Minh.



Sau đó chính là một bộ quân bài Domino, từng tầng ngã xuống, cuối cùng thì khiến cho công nhân lâm trường gây rối.



Công nhân lâm trường tại sao sẽ gây rối? Thật sự không chỉ là yếu tố về tin tức xấu, trong đó nhất định là có người châm ngòi, Mã Văn Hoa đóng vai rất quan trọng, Mã Văn Hoa mãi mãi cũng không nghĩ đến, kế “một mũi tên trúng hai con nhạn” của y hoàn toàn là một khâu quan trọng trong kế hoạch của Trần Kinh.



Việc công nhân lâm trường gây rối là điều mà Trần Kinh sớm đã có sự chuẩn bị về mặt tâm lý, hắn nắm chặt chuyện này không buông, nhanh chóng có thể tìm ra nguyên nhân, có thể giăng lưới bắt gọn những kẻ móc nối với nhau.



Trần Kinh tiết lộ tất cả việc đổ lỗi trách nhiệm của chuyện gây rối ở lâm trường, hắn có thể nhân cơ hội bóc trần nhiệm vụ của mình, đồng thời khiến cho Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng nông nghiệp không thể hạ đài, phản công cướp lại từ Phương Minh Và Liêu Vĩ, sau đó khiến cho Lâm Trung Tắc tự chuốc lấy tai họa.



Trần Kinh đã làm đến bước này, hắn quay đầu lại thì có thể thả Phương Minh và Liêu Vĩ một con con đường sống, bởi vì việc hắn để tay sau lưng lại có thể quy kết chuyện công nhân lâm trường gây rối là vì nguyên nhân khác, vậy nguyên nhân đó là gì? Nguyên nhân cơ bản của chuyện này là có người châm ngòi ly gián, người này chính là Mã Văn Hoa.



Chiêu thức này của Trần Kinh có thể đưa Mã Văn Hoa vào đường cùng, đồng thời có thể làm dịu đi mối quan hệ giữa Văn phòng quản lý giám sát tài sản nhà nước và Phòng Nông nghiệp.



Phương Minh và Liêu Vĩ sợ bóng sợ gió, cuối cùng lập công chuộc tội, trải qua một phen gây sức ép, sau này cho dù họ mượn gan hùm, họ cũng không dám thể hiện thái độ bằng mặt không bằng lòng đối với Trần Kinh nữa.



Cho đến bây giờ, mánh khóe của Trần Kinh đều rất thành công, nhưng việc trổ hết tài năng như thế này không phải là ý định ban đầu của Trần Kinh. Trong lúc nổi giận tại buổi họp báo cáo lên Huyện ủy, phong cách rất tốt, nhưng cuối cùng đã đắc tội, điều quan trọng hơn là để lại ấn tượng không tốt trong mắt lãnh đạo.



Một cán bộ tốt là khi làm việc không được tạo ra âm thanh, giống như việc Trần Kinh cần mượn chuyện cuộc họp báo cáo của Huyện ủy để làm loạn, từ đó đạt được mục tiêu và thủ đoạn của mình, điều này chứng tỏ năng lực của Trần Kinh vẫn chưa đủ, trên thực tế, hoàn toàn là như vậy, đối với Trần Kinh mà nói thì lãnh đạo việc cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha thực sự là một thử thách vô cùng lớn!



Châm một điếu thuốc, Trần Kinh cẩn thận nếm thử, trước mặt hắn là tiếng róc rách của sông Lễ Hà, buổi tối không nhìn thấy nước sông Lễ Hà, chỉ có thể nghe được âm thanh trầm bổng của tiếng nước chảy mà thôi.



Trần Kinh nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại tận hưởng giây phút yên tĩnh này, nguyên ngày hôm nay, Trần Kinh đã hao tổn nhiều sức lực, nói không quá chứ hôm nay là ngày mà Trần Kinh đã ra sức chém giết. Từ hoàn cảnh bốn bề khốn đốn, hắn một mình một ngựa chém giết, thật sự không dễ dàng gì, đủ để khiến Trần Kinh cảm thấy mình vô cùng hốc hác!



Thắng rồi!



Nhưng Trần Kinh không có chiến thắng và cũng không vui sướng khôn xiết, trách nhiệm cải cách của lâm trường Hồng Thổ Pha hết sức nặng nề, hôm nay chỉ là bước đi đầu tiên, sau này còn bao nhiêu khó khăn nữa đây?


Thăng chức cái gì? Tiểu tử ngài còn cười nhạo tôi nữa!

Văn Kiến Quốc cười mắng:

Tôi tạm thời trở về, cao thấp không nói, không có nơi nào có thể đi, chỉ có thể đến văn phòng Ủy ban nhân dân đợi thôi. Tiểu Lương không phải đã điều động xuống dưới rồi sao? Bên cạnh Chủ tịch huyện không còn ai, tôi tạm thời thay thế Tiểu Lương vậy!



Văn Kiến Quốc chuyển đề tài nói:

Phó phòng Trần à, buổi tối chúng ta đi một chuyến đến nhà Chủ tịch huyện, ngay bây giờ ngài có thời gian không?



Trần Kinh sửng sốt, cầm đồng hồ lên xem, nói:

Bây giờ đã gần sáu giờ rồi, đi tới đó được không?



Sao không được chứ? Ngài không biết rồi, đi đến nhà Chủ tịch huyện cũng mất cả buổi tối, đợi sau khi người già ở nhà ngài ấy nghỉ ngơi xong rồi hãy đi, bây giờ đi là quá được rồi!

Văn Kiến Quốc nói.



Được thôi! Tôi đang ở trên con đê ven sông nhà hàng Kim Ngọc, ngài tới đó tìm tôi!



Trần Kinh và Văn Kiến Quốc đã định địa điểm gặp mặt, gác máy, Trần Kinh trả điện thoại lại cho Kim Lộ, rồi nói với cô bằng giọng điệu ngại ngùng:

Tôi có việc rồi, thật sự rất ngại!



Kim Lộ cười khúc khích, giận dữ, trừng mắt nhìn Trần Kinh:

Anh có việc phải làm, còn có gì không xấu hổ nữa chứ?



Trần Kinh xấu hổ cười cười, mặt đỏ lên.



Kim Lộ cười sung sướng, cả người run lên, cô vẫy tay nói:

Không quấy rầy anh nịnh hót lãnh đạo nữa, tôi cũng phải về đây!



Cô bước đi nhẹ nhàng, thao tác cầm lấy chiếc túi giống như cô bé chạy chậm, đi được khoảng chín mươi mét, cô chợt dừng lại, quay đầu nói:

Trần Kinh, chuyện hôm nay anh phải nhớ, nhất định phải nhớ đấy!



Trần Kinh ngây người còn Kim Lộ đã lặng lẽ đi xa rồi, chỉ còn vương lại mùi hương dịu nhẹ!