Quan Sách
Chương 730 : Đồ đại khốn khiếp!
Ngày đăng: 11:17 18/04/20
Nhấm nháp một ngụm cafe đắng, đôi lông mày thanh tú của Đường Ngọc nhíu lại.
Cô bất chợt ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông đang ngồi trên ghế salon đối diện.
Lúc này, hai mắt Trần Kinh khép hờ, giống như đang ngủ say, với sự tinh tế của một người phụ nữ, Đường Ngọc có thể cảm giác được áp lực hiện tại của Trần Kinh.
Hải Sơn xảy ra chuyện lớn như vậy, Trần Kinh là người bị nghi ngờ nhiều nhất, hắn làm sao để giữ được vị trí chính của mình trong cuộc chiến này, làm sao để trải qua phong ba lần này mà vẫn có thể sừng sừng không ngã.
Hơn nữa, trăn trở lớn nhất trong lòng Trần Kinh chính là tình hình phát triển của Lân Giác, dưới tình hình phức tạp như vậy làm sao để đảm bảo tình hình phát triển của Lân Giác không bị ảnh hưởng, chỉ từng ấy thôi, đối với Trần Kinh đã là một sự khiêu chiến ác liệt.
Nhìn kỹ bộ dạng Trần Kinh, có chút tiều tụy, tuy rằng hắn cố gắng tỏ ra mình vẫn ổn nhưng nhắm mắt lại vẫn có thể thấy được hai quầng mắt của hắn rất rõ ràng.
Đôi mày thanh tú của Đường Ngọc nhíu lại, trong lòng không khỏi xót xa, tuy nhiên nghĩ lại, Trần Kinh về thủ đô kết hôn, sau đó lại ra nước ngoài nghỉ phép.
Kết hôn là chuyện rắc rối nhất đời người, nghỉ phép cũng không phải việc thoải mái gì, Trần Kinh tám phần là hội chứng sau kết hôn đây!
Người ta kết hôn cũng mệt mỏi, đó chính là đau cũng khoái hoạt, còn cần mình quan tâm sao?
Nghĩ vậy, Đường Ngọc vừa mềm lòng tâm lại trở nên cứng rắn.
Cô nhìn chằm chằm Trần Kinh, trong lòng nghĩ.
Trần Kinh cũng chính là bộ dạng này, đầu năm nay vì vẻ ngoài tốt đẹp này của Trần Kinh mà đến vùng duyên hải.
Thực ra cũng có thể gọi là một nhân tài đi! Nhưng thật ra Trần Kinh cũng có chút tài hoa, nhưng cũng không phải loại bá chủ thiên hạ, văn võ toàn tài, tự bản thân Đường Ngọc thấy mình cũng không phải bình thường, tài tử thấy cũng nhiều. Có chút thẫn thờ.
Cô chỉ là không ưa mấy người được gọi là tài tử, hay nghe người khác nói đến tài tử nào đó đều khiến cô cảm thấy đau đầu, xã hội bây giờ, ai còn muốn chơi chữ nữa chứ? Văn hay đã thành nghĩa xấu mất rồi, Trần Kinh có thể viết được mấy bài văn, đây chính là điểm Đường Ngọc không đánh giá cao về hắn.
Còn gì nữa?
Đúng rồi, còn có phong độ.
Trần Kinh tùy tiện, chuyện đó còn phải nói sao?
Trong quán cafe công cộng, hơn nữa còn là uống cafe với một nữ sĩ không ngờ không hỏi ý đối phương liền hút thuốc, đây là điển hình lớn cho chủ nghĩa đàn ông.
Người đàn ông như vậy có gì đáng để mình lưu luyến đây? Thiện hạ đâu đâu chẳng có cỏ thơm? Với nhan sắc và tài hoa của mình. Chỉ cần nháy mắt mấy cái thì không biết có bao nhiêu đàn ông cam tâm tình nguyện quỳ gối dưới váy mình cơ chứ.
Trên thực tế, anh ta cho tới bây giờ còn chưa tiếp xúc nhiều với Trần Kinh, anh ta có thể thiết lập quan hệ với Trần Kinh cũng là nhờ vào sự tiến cử của Chu Quốc Hoa mà thôi.
Nhưng Trần Lập Trung vừa mới ra mắt Trần Kinh, Đồng Tiểu Ly liền giáng cho anh ta một đòn, sau đó, anh ta liền gạt Trần Kinh ra khỏi tầm mắt.
Hiện tại, Trần Kinh lại một lần nữa dùng anh ta, người khác bắt đầu say sưa bàn luận về chuyện này, nhưng trong lòng Trần Lập Trung thì nơm nớp không yên, tự mình nơm nớp lo sợ, cẩn thận.
Chu Quốc Hoa gọi điện thoại cho anh ta, trong điện thoại, Chu Quốc Hoa dặn dò anh ta, kêu anh ta nắm chắc cơ hội, và giữ vững công tác.
Chu Quốc Hoa tiết lộ cho anh Trần Kinh là người rất cẩn thận, nếu Trần Lập Trung không có năng lực, hoặc không có giá trị, Trần Kinh sẽ không khách khí với anh ta đâu.
Tính cách Trần Kinh rất mạnh mẽ, chưa bao giờ dùng người tầm thường, hắn không cần người, Chu Quốc Hoa cũng hết cách.
Cho nên, lần này, Trần Lập Trung phải chấn chỉnh tinh thần, đi theo bên cạnh Trần Kinh, bất cứ lúc nào cũng phải chuẩn bị để bộc lộ tài năng cho Trần Kinh thấy, nhờ đó thu hẹp khoảng cách giữa anh ta và Trần Kinh.
Trần Kinh trở lại khách sạn, Trần Lập Trung là người biết tin tức đầu tiên.
Anh ta liền lập tức qua báo cáo công tác với Trần Kinh.
Trần Kinh vừa mới về khách sạn, Trần Lập Trung liền qua đây, hắn nhíu mày hỏi:
-Sao vậy? Có phát hiện gì sao?
Trần Lập Trung cười nói:
-Bí thư, ngài quả nhiên liệu sự như thần, quả nhiên có người lén lút chụp ảnh ở quán cafe, bị hai huynh đệ chúng tôi bắt được, đã lấy bỏ phim đi rồi, hơn nữa, các thiết bị khác trên người đều đã kiểm tra một lần...
-Người đâu?
Trần Kinh cau mày nói.
Trần Lập Trung nói:
-Theo lời ngài dặn dò, người đã thả đi rồi, chúng tôi cũng không hỏi gì anh ta, cũng chỉ nói cho anh ta biết, không nên để người khác lợi dụng, làm vũ khí cho kẻ khác!
Trần Kinh hài lòng gật đầu nói:
-Anh làm rất tốt, như vậy đi, chúng ta trở về trong đêm luôn, công tác ở Lân Giác không thể buông lỏng!
Trần Lập Trung ngẩn người, mấp máy miệng định nói gì đó lại ngậm lại.
Anh ta xuất thân là lính trinh sát, kỹ năng nghiệp vụ không thể quên, thả phóng viên, nhưng anh ta lại sắp xếp một số kế hoạch, anh ta có lòng tin nhất định có thể bắt được kẻ đứng sau người này, nhưng chuyện này có cần báo cáo với Trần Kinh hay không?