Quan Sách
Chương 742 : Tất cả đều choáng váng!
Ngày đăng: 11:17 18/04/20
Hôm nay không khí trong tòa nhà Thành ủy Hải Sơn có chút căng thẳng.
Hội nghị Ủy ban thường vụ Thành ủy nhận được rất nhiều sự quan tâm, chủ đề bàn luận chính trong hội nghị Ủy ban thường vụ là vấn đề Lân Giác, đường đi và phương hướng của Lân Giác có đúng hay không, có phải việc “tạo phản” của các cán bộ cấp trung trong Lân Giác đã lộ ra vấn đề thế nào, hội nghị hôm nay nên đưa ra kết luận về những việc này.
Trần Kinh thường là không được bên ngoài coi trọng.
Một mặt thì Trần Kinh đối đầu với Chủ tịch thành phố Thanh Hương, hơn nữa trước đó hắn còn đưa ra những giải pháp rất phá cách, khiến cho cả chính đàn Lân Giác hoảng loạn, đồng thời Chủ tịch thành phố Thanh Hương cũng bị rơi vào thế bị động, đã có một dạo thậm chi còn có tin đồn nói Chủ tịch thành phố Thanh Hương bị Ủy ban Kỉ luật tra xử.
Quan hệ với Chủ Tịch thành phố Thanh Hương không tốt, Trần Kinh còn từ chối thành ý của Bí thư Hồng Viễn.
Bí thư Hồng Viễn cũng có cách nhìn riêng của ông ta về Trần Kinh.
Trần Kinh là cấp dưới ở trong Đảng ủy, lại có quan hệ rạn nứt với những lãnh đạo chủ chốt, không có cách nào bình thường hóa quan hệ, tiền đồ của hắn chẳng nhẽ lại không có nguy hiểm rình rập ư?
Dù Trần Kinh có hậu thuẫn, dù Trần Kinh có tài hoa hơn người.
Nhưng bất kể cán bộ của thể chế nào, đều phải tuân thủ theo nguyên tắc của thể chế đó, quan trường có quy tắc của quan trường.
Trần Kinh không tuân theo những quy tắc đó, không thể nào xử lý tốt quan hệ với những lãnh đạo trực tiếp, đây là một điều thất bại lớn của hắn, hậu quả của nó thật nguy hiểm.
Lòng Chu Quốc Hoa nặng trĩu bước vào trong tòa nhà Thành ủy, rất nhiều người tới chào hỏi ông ta.
Phong thái nho nhã thường ngày của ông ta được thay chỉ bằng những cái gật đầu nhẹ, sau đó vội vàng đi lên lầu.
Thời gian tổ chức hội nghị Ủy ban thường trực năm nay sớm hơn mọi năm một chút, Chu Quốc Hoa đã đi sớm mười phút nhưng ông ta phát hiện cả hội trường đã đầy đủ tất cả mọi người.
Bí thư Hồng Viễn và Chủ tịch thành phố Thanh Hương đều đã đến. Hai người còn đang nói chuyện với nhau rất thân thiết.
Chu Quốc Hoa hít một hơi thật sâu, do dự một lúc sau đó bước tới chỗ Bí thư Hồng Viễn hạ giọng nói việc Trần Kinh xin nghỉ phép.
Hoàng Hồng Viễn ngẩn người một lúc, đột nhiên ngẩng đầu nói:
-Cái gì? Xin nghỉ phép? Anh phê chuẩn cho cậu ta nghỉ phép?
Chu Quốc Hoa giật mình, vội nói:
-Tôi đâu có phê chuẩn đâu? Nhưng cậu ta nói rõ ràng với tôi là cậu ta sẽ không tham gia hội nghị hôm nay, cậu ta có việc quan trọng cần xử lý.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền tới Thành ủy Hải Sơn, nghe được tin tức đó Chu Quốc Hoa chợt hiểu ra, cuối cùng đã hiểu lý do mà Trần Kinh xin nghỉ phép!
Thì ra là vậy!
Chu Quốc Hoa hiểu rõ cái mà Trần Kinh gọi là có việc, không ngờ lại là một việc quan trọng như vậy.
-Tên tiểu tử này, đúng là khó lường!
Chu Quốc Hoa dựa vào lan can, thì thào nói.
Phó trưởng ban Tổ Chức Trung Ương, chức danh này cao quý thế nào? Mà người ta mới tới Lĩnh Nam đã tới ngay Lân Giác, đến ngay địa phận của Trần Kinh, Trần Kinh và Phó trưởng ban Mễ có quan hệ thế nào với nhau?
Đúng lúc Chu Quốc Hoa đang cảm thán, thư kí của ông ta vội vàng đi vào phòng, trên tay cẩm một tờ Nhật Báo Phương Nam, hướng về phía Chu Quốc Hoa nói:
-Trưởng ban thư kí, kì báo mới của Nhật Báo Phương Nam rất hay!
Chu Quốc Hoa ngẩn người ra, cầm tờ báo, một vị trí rất dễ nhìn trên tờ báo, đăng một lời xin lỗi!
Lời xin lỗi đó là vì một bài văn mà một thời gian trước đã gây chấn động lớn đó là bài “Những điểm cơ bản còn yếu kém trong cán bộ nhà nước, những người gương mẫu bị nghi ngờ liền vội vàng thay đổi”, sau khi điều tra làm rõ không có những việc đó, báo cáo sai lầm về tình hình thực tế ở Lân Giác Hải Sơn.
Tác giả của bài văn trong lúc viết báo cáo không cẩn thận nghiêm túc tới Hải Sơn điều tra nghiên cứu, chỉ nghe lời đồn đại thất thiệt của một số người, sau đó tự bịa ra một bài văn.
Ngoài lời xin lỗi còn kèm theo là một thông báo xử phạt.
Phó tổng biên tập Nhật Báo Phương Nam Uông Ngôn Bình không chấp hành kỷ luật của tòa soạn, trục lợi cá nhân, giúp người khác đăng bài văn không có thực đó trên Nhật Báo Phương Nam, vì bản báo cáo không có thực đó mà đã ảnh hưởng tiêu cực tới địa phương, làm tổn thương tới tình cảm của người dân ở Lân Giác.
Xét thấy thái độ hối cải tốt, chủ động nhận lỗi với lãnh đạo, tích cực hợp tác với cơ quan điều tra, Đảng ủy của tòa soạn quyết định nghiêm khắc phê bình, đồng thời cắt chức Phó tổng biên tập tòa soạn…
Chu Quốc Hoa đọc lướt qua lời xin lỗi và thông báo, lúc đó ông ta không nói lên lời.
Nhật Báo Phương Nam là một đơn vị có tiếng thế nào? Đại diện cho tiếng nói của Tỉnh ủy, có lúc nào thấy bọn họ hạ giọng xin lỗi người khác bao giờ đâu?
Phải có năng lực như thế nào mới khiến cho thái độ của một đơn vị truyền thông phải nhường nhịn như vậy?
Nghĩ tới đây, trong mắt ông ta Trần Kinh càng trở lên thần bí…