Quan Sách

Chương 752 : Sụp một góc trời!

Ngày đăng: 11:17 18/04/20


Nhận được điện thoại của Ân Đình Đình, Trần Kinh cảm thấy bất ngờ.



Trần Kinh gọi điện cho Ân Đình Đình, chủ ý là muốn nhờ cô bé này giúp trông coi nhà mình ở Vọng Giang, Trần Kinh từ lúc kết hôn tới nay, công việc rất bận, nhiều chuyện phiền muộn, hơn nữa đi công tác rất nhiều.



Bình thường khi ở Lân Giác, hắn tăng ca ngay tại khách sạn Kim Tinh, buổi tối cũng nghĩ ngơi ở đó.



Hầu hết thời gian, Trần Kinh đều công tác, khi đi công tác nhiều ở bên ngoài, hắn cũng ít đi đến nhà ở Vọng Giang.



- Này, là Trần Kinh phải không? Anh... Anh... Đang ở đâu vậy? Khi nào thì về Hải Sơn?

Ân Đình Đình ở đầu bên kia điện thoại nói khẽ, giọng nói yếu ớt.



Trần Kinh nói:

- Sao vậy? Tôi đang ở Hải Sơn, có phải là đã xảy ra chuyện gì phải không?



Ân Đình Đình vừa nghe Trần Kinh nói ở Hải Sơn, giống như bắt được một cây cây cỏ cứu mạng, nói:

- Vậy thì tốt, anh hôm nay có trở về nhà hay không? Tôi có chút việc muốn nhờ anh giúp đỡ.



Trần Kinh ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo trên tường.



Công việc hôm nay lại không bận, hắn cũng đã sắp xếp mọi chuyện ổn thoả, đã lâu không về bên kia, hôm nay trở về cũng đúng.



Hắn trầm ngâm một chút nhân tiện nói:

- Vậy được, hôm nay tôi về, nghe giọng điệu này của cô, giống như đang có chuyện gì, có chuyện gì chờ tôi trở về rồi nói sau.



Tan tầm về nhà, khi Trần Kinh đứng ở cửa nhìn thấy Ân Đình Đình đi qua đi lại một mình trong cầu thang, khuôn mặt rất tiều tụy, nước mắt đọng ngay trên hốc mắt, cả người có vẻ nôn nóng bất an.



Trần Kinh đi ra từ thang máy, cô theo bản năng liền lau mặt, khi cô nghiêng đầu, thần sắc đã ổn đi rất nhiều.



Bộ dạng này của cô, Trần Kinh lần đầu tiên mới thấy.



Ân Đình Đình là cô gái rất khôn khéo, hơn nữa đặc biệt chuyên về tiếp thị, làm nhân viên, bình thường thấy người liền cười, lộ ra tám cái răng, vẻ mặt luôn vui vẻ.



Nguyên tắc làm việc của cô là gặp người phải cười.



Cô cả ngày vắt óc tìm mưu kế làm sao kiếm được nhiều tiền, gửi về cho nhà chút ít, sau đó dùng cho mình. Số tiền tích luỹ còn lại phòng khi có lúc cần đến, bình thường ngoại trừ phải sắm sửa đồ trang điểm, ngoài ra trong sinh hoạt cô rất cần kiệm.




- Không sao, không sao. Chỉ cần em học giỏi đạt thành tích tốt, tương lai còn phải cho em học nghiên cứu sinh, có điểm xuất phát tốt, sau này khỏi đi đường vòng.



Trần Kinh đang ngồi trên sô pha, lẳng lặng nghe cuộc điện thoại của Ân Đình Đình.



Trên mặt cô ta còn rưng rưng nước mắt, vậy mà lúc này vẫn miễn cưỡng cười, giọng nói lại ra vẻ thoải mái.



Trong lòng Trần Kinh bỗng nhiên kích động, cái loại cảm giác này không nói rõ được.



Cuộc sống không dễ dàng, giống Ân Đình Đình là con gái như vậy, vì sự sinh tồn phải mạnh mẽ, nhưng bất kể như thế nào, cô cũng không thoát khỏi vận mệnh quần thể yếu thế.



Từ trên người cô gái này, Trần Kinh tìm được một người bình thường đang phải đối mặt với sự bất đắc dĩ và bất lực trước cuộc sống.



Giống như năm đó chính mình mới ra đời, lúc đó vận mệnh của mình cũng bị nắn trong tay người khác? Chỉ một trận gió nhẹ thổi qua, là có thể chôn vùi cuộc đời của mình, khiến cho mình lâm vào vạn kiếp bất phục.



Trần Kinh cảm thấy mình cầm quyền trên tay tương đối dài, những kỷ niệm trước kia đã bị phai mờ trong tâm trí.



Cuối cùng, Ân Đình Đình đã cúp điện thoại, cả người cô như một khinh khí cầu, uể oải ngồi trên ghế, toàn bộ lâm vào sự bất lực và uể oải vô tận.



Trần Kinh nhẹ nhàng vỗ tay vịn của ghế, thản nhiên nói:



- Tiểu Ân, chuyện này chỉ mới thế thôi, cô không nên buồn như vậy. Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, sự tình luôn có biện pháp giải quyết, chúng ta cùng nhau thương lượng, có thể vượt qua cửa ải khó khăn, cô nói có đúng hay không?



Ân Đình Đình ngẩng đầu nhìn Trần Kinh, Trần Kinh mỉm cười cổ vũ cho cô.



Khoé miệng của Ân Đình Đình co quắp, chậm rãi gật gật đầu.



Đoạn thời gian gần đây, cô đều là một mình đối mặt với nhiều sự tình kéo đến, liên tiếp bị đả kích, làm cho tâm thần của cô mỏi mệt, bó tay không biện pháp, không biết làm như thế nào cho phải.



Hiện tại Trần Kinh bỗng nhiên xuất hiện, mặc dù chỉ là một chút trấn an, trong nội tâm của cô cũng cảm thấy rất an lòng.



Cô thấy Trần Kinh chậm rãi hút thuốc, cử chỉ thong dong, vẻ mặt bên trong lộ vẻ tự tin, không biết tại sao, tâm tư cô độc lúc trước của cô cũng khá hơn một chút.



Cô vốn là người khá mạnh mẽ, cũng không phải là loại người gặp phải khó khăn liền lùi bước, cô lấy lại bình tĩnh, cảm xúc dần dần ổn định lại rồi, còn Trần Kinh vô tình, mơ hồ liền biến thành là người tâm phúc của cô.