Quan Sách

Chương 757 : Xát muối vết thương!

Ngày đăng: 11:17 18/04/20


Trần Kinh đến Bắc Việt lần này là theo lời hẹn với Đông Kỳ Vi, ý định ban đầu của hắn là thỉnh giáo Đông Kỳ Vi về ý định hợp tác của Lân Giác và Nam Cảng.



Nhưng với tình hình hiện tại như vậy, không thích hợp để đàm phán chuyện này.



Trần Kinh ngồi đối diện Thẩm Bắc Vọng, đã gọi 2 chiếc sandwick và một cốc sữa.



Đông Kỳ Vi nhìn xung quanh, cuối cùng ông ta cũng nhìn thấy chỗ của Trần Kinh, lập tức liền đi đến.



Ông ta đi đến nơi, Thẩm Bắc Vọng đã ăn được không ít, anh ta cầm một quả trứng gà trên mặt bàn lên nói:

-Đông tổng ngồi đi, tôi xong rồi!



Đông Kỳ Vi cũng không khách khí, ngồi vào chỗ của anh ta, vừa hay ngồi đối diện với Trần Kinh.



Trần Kinh không hiểu sao lại có chút lúng túng, nhưng hắn vẫn cảm thấy không được tự nhiên.



Vốn ban đầu hành trình xuống Bắc Việt lần này của Đông Kỳ Vi là để cầu hôn, chuẩn bị một kế hoạch thật phô trương, hơn nữa còn bày ra một tình huống cầu hôn lãng mạn, ông ta tỉ mỉ chuẩn bị khoảng gần một tháng.



Nhưng cuối cùng lại có kết quả như vậy.



Người ông ta yêu, đêm hôm qua nằm trong lòng người khác, hai người triền miên suốt một đêm.



Trần Kinh cũng không biết Đông Kỳ Vi này có sắp xếp như vậy,đối với Đông Kỳ Vi này, Trần Kinh thực tán thưởng, cũng rất cảm thông, cảm thấy người này là một người đàn ông có năng lực, có thể đảm đương được trọng trách, là một người làm việc đại sự.



Có lẽ đây hoàn toàn là nguyên nhân sự lúng túng của hắn.



Đương nhiên, Đông Kỳ Vi này hiện giờ rất chán nản, Trần Kinh cũng thành đường làm quan rộng mở mà gặp phải ngựa tật.



Tâm tư của hai người khác nhau một trời một vực, Trần Kinh muốn thông cảm, an ủi anh ta, nhưng lúc này tất cả lời nói và sự dối trá đều là dư thừa.



Tình cảm ích kỷ như thế nào. Giữa người thắng và kẻ bại là một khoảng cách cực lớn.



Trần Kinh có lòng thông cảm cho Đông Kỳ Vi nhưng hắn hiểu ra thứ Đông Kỳ Vi cần không phải là sự thông cảm đó. Là một người đàn ông, anh ta hẳn sẽ sớm vượt qua được chuyện này.



Lúc này, bất luận là nói điều gì đều là dư thừa.



-Chuyện hợp tác giữa hai địa phương,ở Sở Giang đã có một trường hợp làm rất tốt!

Bất ngờ, Đông Kỳ Vi bỗng nhiên nói ra một câu.


Trong hộp đêm, ngọn đèn âm u, ánh sáng lập lòe lộ vẻ kiều diễm.



Trần Kinh ngồi trên sopha, Cục trưởng Cục Công an vừa mới nhận chức, Trần Lập Trung, miệng cười tủm tỉm tiến lại gần, trong nụ cười kia lộ rõ vẻ lấy lòng và nịnh nọt.



Răng cửa của Trần Lập Trung bị sứt một miếng, đây là chiến tích năm đó anh ta làm đội trưởng đội Tuần cảnh, khi đang chấp hành nhiện vụ và bắt giữ phần tử ngoài vòng pháp luật, bằng phần công lao này, anh ta đã leo lên chức Phó cục trưởng Cục Công an.



Đối với hình tượng cán bộ mà nói, chiếc răng cửa bị mẻ của Trần Lập Trung khi cười rộ lên cũng có chút tức cười, tuy rằng thường ngày anh ta cao to thô kệch, còn có hai hàng lông mi đậm, dày, quả là một bộ uy nghiêm.



Nhưng anh ta chỉ cần cười, răng cửa vừa lộ ra, toàn bộ khung cảnh đều bị phá hủy, khiến cho người ta cảm thấy rất quái dị.



Bao nhiêu năm, ở Cục Công an, Đồng Tiểu Ly một tay che trời, Trần Lập Trung bị Đồng Tiểu Ly ngầm xử lý nhiều năm như vậy, cho dù anh ta hao tâm tổn sức bợ đỡ Chu Quốc Hoa cũng không thể thay đổi được tình thế của mình.



Anh ta thực sự đã khổ tận cam lai, vẫn phải nhờ sự giúp đỡ của Chu Quốc Hoa, giới thiệu anh ta với Trần Kinh.



Là Trần Kinh cứng rắn đẩy anh ta lên vị trí này, điều này khiến cho anh ta tự hiểu được là mình đã theo đúng người, cho nên đối với nhiệm vụ mà Trần Kinh giao phó, anh ta không dám không hoàn thành, luôn tự mình đề cao không dám có chút buông thả.



Trần Kinh vẫy vẫy tay, nói:

-Ngồi đi! Lão Trần, không cần quá câu nệ vậy đâu! Uống một chén trà thôi mà, không có chuyện gì quan trọng đâu!



Kỳ thực, TV đang phát tin tức về Lân Giác.



Trần Kinh là nhân vật chính của tin tức, đang truyền tin hắn đưa một đám cán bộ lãnh đạo đi thị sát khu kinh tế mới Hoàng Công miếu.



Một bản đồ lớn về khu kinh tế mới hiện ra trên màn hình TV, Trần Kinh chỉ tay phát biểu với một đám người, giọng điệu trầm bổng, khí thế kinh người, nghiễm nhiên là phong phạm của người lãnh đạo.



Mọi người xung quanh nghe rất chăm chú, có người còn rất nghiêm túc lấy giấy ra ghi chép lại.



Ngẫu nhiên Trần Kinh nói đùa một câu, mọi người cùng cười theo, không khí tương đối hòa hợp.



Trần Lập Trung ngồi xuống, cười nói:

-Bí thư, ngài không cần nói, Lân Giác của Hải Sơn chúng ta hiện giờ danh tiếng đã rất lớn rồi! Lần này tỉnh mời dự hội nghị Cục trưởng, rất nhiều người đã tìm tôi giao lưu, đều muốn hiểu rõ bí quyết phát triển của Lân Giác chúng ta!



Trần Kinh cười cười nói:

-Đã được chú ý là một chuyện tốt, chúng ta hoan nghênh giao lưu, nhưng chúng ta phải cẩn thận, anh cũng đừng khinh xuất, không thể không đề phòng người khác!