Quan Sách
Chương 786 : Nhân vật nguy hiểm
Ngày đăng: 11:17 18/04/20
Một bài báo của nhật báo Phương Nam “Lấy đặc khu làm gương, căn cứ hợp tác giữa Nam Cảng và Hải Sơn”, làm cho Lĩnh Nam khơi dậy một làn sóng lớn.
Trần Kinh đến Việt Châu, đúng lúc mọi người của các giới ở Việt Châu đang xôn xao bàn tán về bài báo này, mà Hải Sơn lúc này đã rối tung cả lên rồi.
Người dân Hải Sơn đương nhiên là không thể chấp nhận được quan niệm trong bài báo này.
Trong tiềm thức của những người dân ở Hải Sơn, bọn họ cho rằng hai bên hợp tác xét cho cùng là Nam Cảng vẫn gấp hơn bọn họ. Bởi vì vị trí của Nam Cảng hạn chế, bọn họ cần có không gian phát triển mới, vì vậy ắt phải mở rộng không gian, đem một vài tiềm lực phát triển nhỏ, đem những tái sản tư hữu không có khả năng phát triển chuyển ra bên ngoài.
Ngoài ra, Nam Cảng cần phát triển cao độ, nhu cầu của bọn họ đối với ngành dịch vụ, nhà ở ở thành thị, nguồn tài nguyên của thành thị, đều cần đến sự hỗ trợ từ bên ngoài. Bọn họ rất hy vọng có thể tìm thấy một căn cứ làm hậu phương vững chắc của bọn họ, cuối cùng đem kinh tế của Nam Cảng đẩy lên một độ cao mới.
Dưới tình huống như thế này, Nam Cảng muốn đem phương hướng hợp tác là Hải Sơn cần hướng bọn họ học tập, đem bọn họ làm tấm gương, điều này quả nhiên quá cuồng vọng, người dân của Hải Sơn không thể chấp nhận được.
Thành ủy Hải Sơn còn chưa đến, chưa kịp đưa ra biện pháp ứng phó, ở dưới đã có rất nhiều cán bộ đã công khai phê bình bài báo này. Cho rằng bài báo này là tùy ý đưa ra kết luận, không đúng với thực tế. Tùy ý đưa ra hướng hợp tác giữa hai bên, việc này làm ảnh hưởng đến việc tạo mối quan hệ hợp tác giữa hai bên.
Mà Trần Kinh ở Việt Châu cũng bị Lý Thanh Hương gọi đến gặp gấp, nói thật, Trần Kinh cũng có chút căng thẳng.
Hắn cơ bản là không ngờ đến, bài báo này lại có sức hút lớn đến như vậy. Không chỉ Hải Sơn rối tung lên, mà cả tỉnh Lĩnh Nam cũng đều bàn tán xôn xao, bài báo này đương nhiên trở thành chủ đề nóng nhất hiện nay.
Trần Kinh cảm thấy mình vẫn còn đánh giá quá thấp mâu thuẫn giữa Hải Sơn và Nam Cảng, không ngờ rằng một bài báo như vậy lại tạo ra được làn song lớn như thế này.
Lý Thanh Hương rất bình tĩnh, vẻ mặt biểu cảm khiến người ta rất khó đoán được tâm trạng của cô ta lúc này.
Phòng hành chính của cô ngồi có văn phòng chuyên môn.
Trần Kinh đến ngồi trong văn phòng của cô ta, Lý Thanh Hương gọi thư ký pha cho hắn một tách trà. Sau đó mới cười nói:
- Tiểu Trần, cậu xem, chân trước của chúng ta vừa bước đến Việt Châu, lập tức liền xuất hiện một bài báo như vậy, song gió quả không nhỏ à. Vừa mới có một lúc, điện thoại của tôi chút nữa bị người ta gọi cho hỏng rồi.
Bà dừng một chút rồi lại nói:
- Tiểu Trần, đối với bài báo này cậu thấy như thế nào? Thử nói ý kiến của cậu xem sao?
Mà giai đoạn trước, trong nội bộ Hải Sơn rất nhiều cục huyện đã rục rịch hành động, muốn chuộc lợi trên việc hai bên hợp tác. Thậm chí có người còn muốn nhân cơ hội Lân Giác mở rộng cửa ngõ Nam Cảng để xuống núi vặt đào.
Hiện tại ai đi vặt quả đào này, ai dám vặt quả đào này?
Chiêu thức này của Trần Kinh chính là một lời cảnh cáo đối với những người tư tưởng không an phận với việc này.
Một mình hắn ở bên trong, những người khác đều ở bên ngoài, Trần Kinh hắn lợn chết không sợ nước sôi, không sợ bị người ta mắng, những người khác có thể có dũng khí này không?
Lý Thanh Hương cũng là nhân vật lặn lội trong chốn quan trường, tất cả những suy nghĩ của Trần Kinh, cô chỉ cần suy nghĩ qua một chút liền hiểu hết.
Cô không thể không thừa nhận, bản thân công tác nhiều năm như vậy, những người lợi hại gặp qua vô số, nhưng giống như Trần Kinh, làm việc luôn khác người, đồng thời lại là người cẩn thận, cô đúng là từ trước đến nay chưa gặp qua.
Cũng khó trách hắn còn trẻ như vậy mà có thể đạt được thành tựu như vậy, hiện tại hắn làm việc rất lợi hại, rất có tính công kích, không có mấy người có thể đấu lại được với hắn.
Trần Kinh thấy Lý Thanh Hương không nói gì nữa, giọng hắn trầm xuống nói:
- Chủ tịch, hợp tác là việc lâu dài, trước mắt các mặt hợp tác của chúng ta vẫn chưa rõ ràng, điều kiện về các mặt cũng chưa rõ ràng. Dứt khoát chúng ta phải chia thành các bước, đầu tiên để Lân Giác của chúng ta tiên phong, mở ra một con đường cho mọi người, tích lũy thêm kinh nghiệm.
- Cái này đối với toàn bộ Hải Sơn là có lợi, Lân Giác là một bộ phận quan trọng của Hải Sơn, Lân Giác thành công là Hải Sơn đã thành công một phần mười, chị nói có phải như vậy không?
Hắn cười nói:
- Tôi đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ, tôi nhất định sẽ lấy về một phần mười thành công đó, còn lại chín phần mười kia chị đích thân dẫn dắt các anh tài ở Hải Sơn đạt lấy, nhất định sẽ dễ như trở bàn tay. Tuy nhiên đây cũng chỉ là vấn đề sớm muộn thôi.
- Tôi dự tính, trong vòng ba năm, hợp tác toàn diện của chúng ta có thể thực hiện được, đến lúc đó, bộ dáng của Hải Sơn hoàn toàn sẽ thay đổi.
Lý Thanh Hương nhìn chằm chằm Trần Kinh, trên mặt không có nét cười nào, qua một lúc lâu, cô khoát khoát tay nói:
- Đi ăn cơm thôi! Ăn xong bữa này, chúng ta sẽ không ai quen biết ai, ở Việt Châu cậu tránh xa tôi một chút, từ bây giờ trở đi, cậu là người nguy hiểm, chúng ta nên ít tiếp xúc.