Quan Sách

Chương 8 : Là cái bẫy?

Ngày đăng: 11:08 18/04/20


Trong phòng, tiếng đàn ông mời rượu xen lẫn tiếng cười phụ nữ, rượu đã lên men say, mùi hormone đàn ông tràn ngập.



Trong bầu không khí mờ ám này, khoảng cách giữa nam nữ trong phòng đang kéo gần lại vô cùng, bề ngoài ngày càng trở nên hòa thuận!



Dưới hoàn cảnh như vậy, Trần Kinh có vẻ hơi khác loài, Chu Lâm Sâm kể chuyện cười xong, lượt kế tiếp chính là Trần Kinh hoặc Đường Liên. Về mặt này có phần coi trọng, Đường Liên và Trần Kinh hai người đều là Phó phòng, hai người ai trước dường như thể hiện thân phận.



Mã Văn Hoa đầu tiên, sau đó là Chu Lâm Sâm, dựa theo trình tự tiến hành như vậy, cuối cùng kể chuyện cười hẳn là người có thân phận nhất.



Vấn đề này kỳ thật là chi tiết rất nhỏ, nhưng trong hoàn cảnh này, chi tiết đó lại có thể thể hiện tâm lý tinh tế của con người.



Mã Văn Hoa cười tươi hướng về Trần Kinh nói:

- Phó phòng Trần, ngài là tài tử Giang Nam, đại quê mùa như chúng tôi đều không có trình độ, mong rằng được ngài chỉ giáo!



Y nói rất khéo, nhưng lời này kỳ thật cũng là để Trần Kinh đặt trước Đường Liên.



Trần Kinh khe khẽ cười, nói:

- Sách dùng đến thì rất ít a!

Hắn quay lại nhìn Đường Liên nói:

- Phó phòng Đường, hôm nay bầu không khí mọi người tốt lắm, nhưng tôi suy nghĩ, vẫn có chuyện gì phải không? Thật sự không có chuyện sao?



Vẻ mặt Đường Liên hơi nhăn nhó, thịt trên mặt co quắp, lâm vào trầm ngâm.



Một lát sau, y gắp một miếng đồ ăn, nói:

- Là có chuyện, lão Chu, cậu nói qua chuyện này đi!



Chu Sâm Lâm liếc mắt nhìn Trần Kinh, nói:

- Là thế này, hôm nay tôi và lão Mã vào thành phố, chủ yếu là để giải quyết vấn đề chỉ tiêu gỗ xuống núi. Lão Mã nhận thầu lâm trường Bình Động chúng ta, nhận thầu trên triệu, nhưng gần đây trong Phòng thực hiện áp đặt cấm vận vật liệu gỗ, thật là bất hợp lý!



- Chúng ta hiện tại đề xuất bảo hộ rừng nguyên sinh, nhưng đối với phát triển khai thác rừng công nghiệp vẫn là cần thiết, tôi biết trong Phòng bây giờ cũng là lúc rối loạn, cho nên lần này tôi không tìm ai, liền tìm Phó phòng Đường giúp đỡ...



Đường Liên xua tay, nói:


- Chuyện này có gì bàn bạc, vấn đề này nhất định phải giải quyết!

Chu Sâm Lâm nói, y đập xuống mặt bàn một cái :

- Chúng ta vì đại cục Bình Động hy sinh bao nhiêu? Mấy năm trước, lúc mấy xã khác chặt phá rừng lung tung, rừng của xã chúng ta là lớn nhất, chúng ta bảo hộ sinh thái tốt nhất.



- Nói không khoa trương, rừng Bình Động chúng ta, hoàn toàn có thể hoãn lại quyết định Trồng rừng cấm phá rừng, rừng tự nhiên và rừng công nghiệp của chúng ta có trữ lượng rất lớn, dưới quy hoạch khoa học, hoàn toàn có thể mở cửa khai thác hai ba năm.



- Nhưng Đảng ủy của Phòng ra quyết định, chúng ta vì đại cục, hoàn toàn trung thực chấp hành quyết định Trồng cây cấm phá rừng!



- Tác phong chúng ta nói lớn như vậy, bây giờ một chút chuyện nhỏ như vậy, trong Phòng không cùng chúng ta giải quyết, tôi trước tiên không phục!



Chu Sâm Lâm phát cáu, nói chuyện nhưng lại có khí thế liều chết.



Khí thế này của y hiển nhiên là hướng tới Trần Kinh, làm Trạm trưởng Trạm chính, Chu Sâm Lâm trong Phòng Lâm nghiệp cũng có thâm niên cao, hôm nay y ỷ vào thâm niên cao, chính là muốn cho Trần Kinh thấy, làm cho Trần Kinh càng không được do dự.



Y bày ra tư thế, là bất kể thế nào, vấn đề này phải giải quyết, giải quyết không được, y nhất định sẽ làm loạn.



Nếu Trần Kinh đấu tranh từ chối, Chu Sâm Lâm làm loạn trong Phòng, cuối cùng vấn đề này làm hắn giải quyết, về sau Trần Kinh hoàn toàn biến thành trò cười. Lãnh đạo cũng nhất định không có ấn tượng tốt.



Nhưng, nếu Trần Kinh lùi bước biểu lộ thái độ.



Về sau người như Chu Sâm Lâm tất nhiên sẽ càng thêm ngang ngược kiêu ngạo, Trần Kinh làm sao khống chế được nhân vật như vậy?



Một ngọn lửa giận từ trong lòng Trần Kinh đang dâng lên, một Phó phòng, hiện tại trở thành cái dạng này, thật sự là đủ thất bại.



Hắn không ngừng nói với chính mình bình tĩnh, bình tĩnh, bình tĩnh lại.



Trong đầu hắn đang điên cuồng hoạt động, nghĩ biện pháp, trong lúc vô ý, ánh mắt hắn liếc tới khuôn mặt Vương Sam, hắn hiếm khi đọc được một chút lo lắng trên mặt người phụ nữ này, không biết vì sao, trong lòng hắn cảm thấy ấm áp.



Dù sao hắn mới chỉ có 25 tuổi, 25 tuổi mà từng trải nhiều như vậy, một người phải đối mặt với hoàn cảnh hiện tại, với hắn mà nói rất không dễ dàng, trong lòng hắn phải chịu đựng áp lực, phải chịu được đau khổ, cũng không phải người thường có thể tưởng tượng được...