Quan Sách
Chương 810 : Trần Kinh nhất định phải đi
Ngày đăng: 11:17 18/04/20
Hạ Quân thường đi đến quán cơm địa phương.
Âu Sương đã chuẩn bị cho cho ông ta một phòng riêng.
Tất cả chi phí của phòng riêng này, đều không giống những phòng khác, như vậy dường như có thể thấy được nét đặc thù riêng của Hạ Quân ở chỗ này.
Trong lòng của Hạ Quân thật sự rất bực bội.
Vốn ông ta đã nắm mọi thứ trong tay rồi, nhưng ai ngờ Lý Thanh Hương lại đột nhiên chọc gậy bánh xe ở đó?
Lý Thanh Hương trực tiếp đi gặp Bí thư Miêu.
Bí thư Miêu là người ra sao ai cũng biết?
Một ngày của ông ta có hàng trăm công việc, công việc rất bận rộn, Hạ Quân là người biết rất rõ.
Đừng nói là một Chủ tịch thành phố phía dưới muốn gặp ông ta, ngay cả Phó chủ tịch Tỉnh muốn báo cáo công việc cho ông ta cũng rất khó khăn.
Nhưng Lý Thanh Hương dựa vào cái gì muốn gặp Bí thư Miêu, điều này có thể thấy được?
Hạ Quân nghĩ đến đây, trong đầu không thể không suy nghĩ đến những tin đồn đại bên ngoài kia.
Ở Hải Sơn có đồn đại cho rằng Lý Thanh Hương có quan hệ với Bí thư Miêu của Tỉnh ủy, thậm chí có người nghe nhầm đồn bậy, cho rằng mối quan hệ này rất khó giải thích.
Hạ Quân không muốn tin mấy lời đồn này, nhưng trong đầu hắn cũng không thoát khỏi những chuyện này, trong lòng rất là khó chịu.
Trên pháp lý, giữa ông ta và Lý Thanh Hương đã ly hôn rồi, hai người không còn ràng buộc trong quan hệ hôn nhân, hai người cũng không còn dây dưa với nhau.
Nếu đã không còn dây dưa, Lý Thanh Hương muốn làm gì, gặp người nào, cũng không có can hệ gì đến ông ta?
Nhưng Hạ Quân dù sao cũng là đàn ông, bất luận người đàn ông nào cũng có một sự ích kỷ riêng của mình, nhất là đối với người phụ nữ của mình.
Hạ Quân cũng không ngoại lệ.
Ông ta có thể tưởng tượng ra được, nếu Lý Thanh Hương có thể đem tất cả mọi chuyện nói rõ ra ngay mặt Bí thư Miêu, sự tình có thể sẽ thuận theo những gì ông ta đã nghĩ.
Ở Lĩnh Nam, ý chí của Bí thư Miêu quá hùng mạnh, Hạ Quân cho dù có tất cả thần thông, cũng không thể làm trái ý chí của Bí thư Miêu.
Ông không thể vi phạm, lại không dám vi phạm.
Ở phía dưới, có một số người lắm mồm thích chen vào chuyện của người khác biên tạo một câu trả lời rất hợp lý.
Nhưng...
- Nhân Quốc, ở trên cương vị người lãnh đạo, quan trọng nhất là phải có quyết đoán. Anh có thể thay Trần Kinh đánh báo cáo không, chẳng phải trong thành phố của các anh chức Phó Chủ tịch thành phố vẫn còn để trống sao? Trần kinh có năng lực như thế, có người tài hoa này, sao anh không chịu giữ? Hạ Quân nói.
Phùng Nhân Quốc vừa nghe lời này của Hạ Quân, trong lòng của ông ta lẩm bẩm rồi.
Ông ta không hiểu ý tứ trong đầu của Hạ Quân, phản ứng đầu tiên của ông ta là Hạ Quân đang nói giúp cho Trần Kinh, hình như là nhất định phải đề bạt Trần Kinh.
Nghĩ đến đây, tâm tình của ông ta cũng có chút phức tạp.
Chính mình dốc sức bình sinh, mới có thể kết được mối quan hệ với Hạ Quân.
Trần Knh thì ngược lại, không thấy hắn tỏ ra động tác gì, người ta là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy lại thay hắn nói chuyện. Thật sự là người so với người, tức chết người đi được.
- Nhân Quốc, anh suy nghĩ một chút về việc điều chỉnh bộ máy của Hải Sơn, nếu anh tiến thêm một bước nữa, trọng trách một khi nặng, anh dù sao cũng phải cần vài người đắc lực giúp đỡ phải không? Năng lực của Trần Kinh xuất sắc, tài hoa tất cả mọi người đều công nhận, anh có người giúp đỡ như vậy, lo gì công việc không có thành tích? Hạ Quân lặng lẽ bỏ thêm mồi lửa.
Phùng Nhân Quốc thoáng chốc chỉ cảm thấy nhiệt huyết xung đỉnh, ý tứ này của Trưởng ban thư ký, chẳng lẽ là khi điều chỉnh bộ máy, ông ta đã được tổ chức suy xét đến?
Ông ta có chút kích động, liền trở nên nhanh mồm nhanh miệng.
Ông ta dừng một chút, nói: - Trần Kinh rất tài hoa, nếu quả thật có thể làm chính quyền, nhất định sẽ làm ra điểm sáng. Báo cáo này tôi có thể đi đánh, đề nghị Thành ủy xem xét.
Trong đầu ông ta nhanh chóng tính toán.
Nếu Trần Kinh vừa đi, Lân Giác do Lý Quốc Vĩ chủ trì công tác, điểm sáng nhất ở Lân Giác kia, liền nằm dưới tay của mình.
Hơn nữa chính mình nếu như có thể đem vị trí, tài nguyên về trên tay, phía dưới lại có đám người làm hậu thuẫn, vậy độ khó công việc sẽ giảm bớt rồi?
Về phần vấn đề Trần Kinh ở thành phố có bị ông ta khống chế không.
Đây có thể là vấn đề mà Phùng Nhân Quốc phiền não nhất.
Trần Kinh là người không dễ bị khống chế, sự giao tiếp giữa Phùng Nhân Quốc và Trần Kinh không nhiều.
Ông ta cho rằng mình không có biện pháp khống chế hắn, nhưng...
Phùng Nhân Quốc muốn chính mình nếu như có thể tiến thêm một bước nữa, cho dù hoàn cảnh có chút tỳ vết nào, cũng không sao?