Quan Sách

Chương 824 : Phải giao quyền rồi?

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Lý Quốc Vĩ tâm trạng có chút phức tạp.



Trong lòng ông ta lúc này khó có thể kìm được mừng rỡ, nhưng lại không thể biểu hiện ra bên ngoài. Trong sự vui mừng, lại có một loại cảm xúc không thể nói rõ được, hơi có chút phiền muộn.



Trên tay ông ta cầm một bản danh sách, là Trần Kinh vừa đưa cho ông ta.



Danh sách chủ yếu là những vị trí trống của các đơn vị các xã thị trấn, và danh sách những cán bộ cần được điều chỉnh, điều động, cất nhắc.



Quận ủy quản lý nhân sự, mà Trần Kinh lại kẹp rất chặt quyền nhân sự.



Ở Lân Giác, Bí thư Trần nổi tiếng là dùng người rõ ràng dứt khoát, thói quen dùng người của Trần Kinh là dùng những người biết nghe lời, những người có năng lực, dùng những người có thể làm những việc thiết thực.



Có người nói Trần Kinh dùng người có ba nguyên tắc, thứ nhất là nghe lời.



Những cán bộ không nghe chỉ bảo, bằng mặt không bằng lòng, không duy trì được thống nhất với Quận ủy, Trần Kinh không thể tha thứ.



Lúc đầu khi hắn vừa tới Lân Giác, bãi chức rất nhiều người, đều là những tình huống như trên, lúc đó gây ra rất nhiều tranh luận, người tố cáo hắn cũng rất nhiều.



Nhưng Trần Kinh làm theo ý mình, dứt khoát không thay đổi thói quen này.



Sự thật chứng minh, cách làm của Trần Kinh lúc đó đáng để học hỏi.



Hiện tại cục diện Lân Giác trên dưới đoàn kết, không thể không nói có quan hệ rất lớn với việc dùng người của Trần Kinh.



Nhưng hôm nay, Trần Kinh đem tài liệu nhân sự của tất cả những người cần được điều chỉnh vị trí trong năm nay và đầu năm sau đều đưa hết cho Lý Quốc Vĩ, để cho Lý Quốc Vĩ toàn quyền phụ trách chuyện này, Lý Quốc Vĩ sao có thể không kích động?



Ông ta cầm danh sách rất lâu không nói một lời nào, một lúc lâu sau, ông nói:

-Bí thư, tôi lo không làm tốt công tác…



Trần Kinh híp mắt nhìn Lý Quốc Vĩ.



Lúc hắn mới quen Lý Quốc Vĩ, cảm thấy người này rất khó giao tiếp, đặc biệt bướng bỉnh không chịu thuần phục.



Nhưng hiện tại Lý Quốc Vĩ lại giống như học sinh cấp một thấp thỏm không yên, hắn tự nhiên cảm thấy hơi buồn cười.



Hắn khoát tay một cái nói:

-Lão Lý, tình hình của tôi bây giờ không còn là bí mật nữa rồi! Nếu không có gì thay đổi, cuối năm nay, đầu năm sau có thể tôi phải đi rồi! Nói thật, làm ở Lân Giác mấy năm, vừa mới làm được chút thành tích, vào lúc này nói đi, thực sự tâm trạng rất phức tạp.



Hắn uống một ngụm trà, thở dài nói:


Khương Vĩ cười hi hi, nói:

-Bí thư, tôi không phải là phụ trách công việc liên hệ trấn Hoàng Công Miếu sao? Hôm nay tôi họp với Ban của bọn họ, gặp phải một số vấn đề, bèn quay lại báo cáo với anh!



Ông ta dừng một chút nói:

-Không biết tin đồn từ đâu đến, hiện tại bên dưới đang đồn là anh phải điều động! Cái tin đồn này vừa xuất hiện, công việc bên dưới liền gặp khó khăn! Hóa ra rất nhiều nhà đầu tư đến Lân Giác đều là do danh tiếng của anh mà đến.



Hiện tại tin đồn gộp vào , bọn họ cũng bắt đầu xem chừng rồi!



Có mấy nhà đầu tư đã ký hợp đồng với Ủy ban, hiện tại đều muốn giở quẻ xem chừng, anh nói việc này...người bên dưới sứt đầu mẻ trán!



Trần Kinh nheo mắt nhìn Khương Vỹ, khẽ mỉm cười nói:

-Tin đồn này không phải là vô căn cứ, mà sự thật là có chuyện này! Không có bữa tiệc nào là không tàn, Lân Giác sau này nói không chừng chỉ có thể dựa vào các anh rồi!



-Hả…

Khương Vĩ hơi sửng sốt, há hốc mồm.



Khóe miệng Trần Kinh hơi nhếch lên, mắt vẫn nhìn ông ta.



Thần sắc Khương Vĩ trở nên gượng gạo.



Thật ra tin tức Trần Kinh phải điều đi, bên dưới có một số người không biết nội tình, ông ta Khương Vĩ với tư cách là Phó bí thư, con đường giao thiệp rộng, ông ta sao có thể không biết?



Ông ta hôm nay cố ý đến đây, là có mục đích khác.



Trần Kinh đi rồi, bộ máy mới làm sao cấu thành, dường như ai cũng đang suy tính.



Khương Vĩ đương nhiên hy vọng mình có thể tiến thêm một bước, hôm nay ông ta đến để thăm dò.



Trần Kinh mắt sáng như đuốc, chút tính toán nhỏ trong lòng Khương Vĩ, đương nhiên không giấu nổi hắn.



Hắn cười ha ha nói:

-Lão Khương, vừa rồi tôi và Lão Lý nói qua rồi, bắt đầu từ hôm nay, bộ máy phải thích nghi với việc không có tôi! Tôi hy vọng, nội bộ bộ máy hiện tại, mọi người đều có thể phối hợp làm việc với Quốc Vỹ. Tôi vẫn câu nói đó, bộ máy phải đoàn kết.



Mà Lân Giác chúng ta cần chính là cán bộ kiên định làm việc, vùi đầu chịu khổ.



Đôi lúc gặp phải chút khó khăn, đoàn kết chính là sức mạnh lớn nhất, bộ máy Lân Giác chúng ta là một tập thể, tập thể này của chúng ta phải gánh vác nhiều trách nhiệm hơn!