Quan Sách
Chương 839 : Tâm tư của Miêu Cường
Ngày đăng: 11:18 18/04/20
Việt Châu lúc chạng vạng tối, rặng mây đỏ đầy trời.
Khu biệt thự của ủy viên thường vụ Việt Châu được che phủ bởi đám mây đỏ, cảnh sắc rất đẹp.
Đường Ngọc lái xe đến khu biệt thự, thẳng đến nhà của Miêu Cường.
Hôm nay cô đột nhiên nhận được điện thoại của Miêu Cường, bảo cô buổi tối đến nhà ăn cơm.
Trong lòng cô thầm lẩm bẩm, trong khoảng thời gian gần đây là thời điểm cao điểm điều chỉnh bộ máy cấp ba Tỉnh thành, đã đến thời điểm mấu chốt tẩy bài quan trường từ trên xuống dưới của Lĩnh Nam rồi.
Là một phóng viên truyền thông chính trong Đảng, Đường Ngọc gần đây rất bận rộn, bận bịu đưa tin tức, bận bịu với việc phỏng vấn lãnh đạo.
Chú Miêu lúc này gọi điện thoại bảo cô đến nhà ăn cơm, hay là có tin tức quan trọng đây?
Đối với Đường Ngọc mà nói, tin tức quan trọng nhất của Lĩnh Nam gần đây e rằng chính là chuyện Bí thư Miêu được điều chuyển công việc đến Trung ương, tin tức Bí thư mới của Lĩnh Nam đến nhậm chức.
Lẽ ra, Bí thư mới hẳn là chưa được xác định nhanh như vậy.
Lập tức lại đại hội Đảng, đại hội Đảng xác nhận bộ máy lãnh đạo Trung ương nhiệm kỳ mới, sau đó mới là điều chỉnh các nhân vật số một của Tỉnh.
Chẳng lẽ tình hình lần này lại đổi khác sao?
Đến nhà Miêu Cường Đường Ngọc đã quen đường, nhân viên cần vụ trong nhà đều quen biết cô, cô không gặp bất cứ trở ngại nào.
Khi cô tới, Miêu Cường đang ở phòng khách xem TV, còn dì Tiết đang xuống bếp làm cơm.
Miêu Cường nhìn thấy Đường Ngọc, trên mặt lộ ra nụ cười hiền lành, ông ta dùng ngón tay chỉ sô pha nói:
- Tiểu Ngọc, lại đây ngồi. Chú thấy con gần đây bận tối mặt tối mày, công việc có nhiều áp lực lớn phải không? Hôm nay dì Tiết đặc biệt chưng cách thủy đồ ăn để khao con đấy.
Đường Ngọc ngồi lệch phía đối diện của Miêu Cường, đặt túi xách xuống, từ tốn nói:
- Chú Miêu, chuyện công việc không thể lơ là, đây chính là lời mà chú thường dạy bảo con đấy, con vẫn ghi nhớ lời của chú nói.
Miêu Cường nhìn chằm chằm Đường Ngọc ôn hòa gật đầu, trên mặt lộ ra nụ cười.
Ông ta và Đường Ngọc dù sao cũng là cha con.
Đối với sự nghiệp của Đường Ngọc, ông rất quan tâm, hễ có thời gian, ông ta đều nhắc nhở Đường Ngọc.
Mà hiểu được đạo lý hòa hợp là gì? Chẳng phải là minh đức sao?
Trần Kinh bây giờ lập tức được điều đến vị trí mới tỉnh thành, hắn cảm giác bước đầu tiên của mình là phải giữ lòng yên tĩnh, tĩnh tâm để cho mình phải đi ra từ trong trong phù phiếm, và dần dần dung nhập vào công việc mới.
Trần Kinh cho tới bây giờ là người rất tích cực, biết rất rõ đời người sẽ không như ý mình.
Không cần khiêu chiến với trọng trách này ở phòng hợp tác kinh tế, nhưng nếu chính mình chọn lấy trọng trách này, vậy nhất định phải dung tâm tích cực của mình để đối mặt.
Binh đến tướng chặn, nước tới đất ngăn, đầu năm nay sự do người làm, biện pháp là do người nghĩ.
Trần Kinh chính là người có tính tình bướng bỉnh.
Hắn cũng không tin hắn không thể sinh tồn trong phòng hợp tác kinh tế, không làm ra thành tích.
Ngày hôm qua hắn nhận được điện thoại của Phương Lộ Bình.
Phương Lộ Bình đến Lĩnh Nam làm việc với Chủ tịch Tỉnh, phòng hợp tác kinh tế dưới dự ủng hộ của ông ta mới cố thủ được.
Lúc ấy ý kiến trong tỉnh rất nhiều, nhưng Phương Lộ Bình đã hạ quyết tâm thành lập đơn vị này, nhưng sau này, phòng hợp tác kinh tế cách xa vạn dặm so với trong suy nghĩ của ông ta.
Ông ta thậm chí cũng vô lực để cho đơn vị này phát huy có tác dụng.
Ông ta nghe nói Trần Kinh hiện tại đảm nhiệm chủ nhiệm chức chủ nhiệm của phòng hợp tác kinh tế, ông ta đã cổ vũ rất lớn cho Trần Kinh.
Đương nhiên, loại cổ vũ này xem như là sự cố gắng, ông ta cũng biết việc này sẽ gây ra khó khăn lớn cho công việc của Trần Kinh.
Những lời nói của ông ta Trần Kinh nghe như là một lời an ủi, ý của Phương Lộ Bình chính là hy vọng Trần Kinh có thể thành thật dốc hết sức vào công việc của phòng hợp tác kinh tế, không có không gian phát huy tài hoa sẽ rơi vào ánh sáng mờ mịt.
Người trẻ tuổi, luôn có cơ hội.
Chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi, nhất định sẽ có cơ hội đến.
Trần Kinh nghe những lời nói này của Phương Lộ Bình trong lòng không phải là không có tiếp thụ.
Theo ý tứ của Phương Lộ Bình, là Trần Kinh đã lăn lộn mấy năm ở Lĩnh Nam, nếu điều đến Bắc Kinh đi tìm vàng, lăn lộn ở Bắc Kinh, khi trở ra ngay lập tức sẽ không giống như trước.
Trần Kinh rất mẫn cảm với từ “lăn lộn” này. Hắn thực sự không muốn bản thân thực sự phải “lăn lộn”, hắn tin tưởng năng lực của mình, tin tường ý chí của mình, tin tưởng trí tuệ của mình.