Quan Sách

Chương 842 : Có người bị đánh

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Phương Uyển Kỳ đến Việt Châu, mục đích là để thăm Trần Kinh.



Trần Kinh âm thầm tăng một cấp, một thanh niên ba mươi tuổi được đề bạt làm Phó Giám Đốc sở, hơn nữa lại đứng đầu, đây quả là một chuyện lớn.



Việc Trần Kinh được đề bạt khiến cho trong nhà họ Phương ở Kinh thành có một chấn động không nhỏ.



Nhà họ Phương ở Kinh thành đang đứng trước nguy cơ không có người nối nghiệp.



Hai thế hệ đứng đầu, Đường Chí gặp phải tổn thất nặng nề, con đường phát triển của Cố Lâm Phong mấy năm nay cũng gặp phải khó khăn.



Điểm xuất phát của những cán bộ trẻ tuổi, đại đa số đến một giai đoạn nhất định sẽ gặp phải cản trở.



Suy cho cùng là thiếu kiến thức về kinh nghiệm công tác, không biết những khó khăn và nhu cầu của người dân cơ sở, chính là nhược điểm lớn nhất của bọn họ.



Vừa mới đầu nhược điểm này vẫn chưa lộ ra, nhưng theo chức vụ càng đi càng cao, nhất là đến lúc có được một quyền lực nào đó.



Không nắm được công tác ở cơ sở, không hiểu được tình hình cuộc sống của tầng lớp thấp nhất của xã hội, trong lúc làm việc thì thiếu đi biện pháp đối ứng, cái gọi là cổ chai lúc này mới xuất hiện.



Cố Lâm Phong làm việc ở Tô Bắc mấy năm, thành phố Hoài Dương nơi hắn ở mấy năm nay không có nhiều điểm sáng phát triển, nghe nói tỉnh ủy đã có nghi ngờ với năng lực của bộ máy ở Hoài Dương.



Bản thân Cố Lâm Phong mấy năm nay cũng đang tích cực dấn thân vào công tác điều tra nghiên cứu ở cơ sở, mục đich chính là muốn thay đổi hình tượng của mình trong lòng các vị lãnh đạo.



Tuy nhiên về mặt tổng thể mà nói, tiền đồ của anh ta cũng được người khác thấy được, nhưng được thăng chức trong thời gian ngắn điều này có thể khẳng định được.



Vào lúc này, Trần Kinh đột nhiên xuất hiện, ở Lĩnh Nam được đề bạt.



Nhà họ Phương trên dưới liền lập tức chú ý.



Khả năng của họ hàng người thân ở Lĩnh Nam vẫn tương đối yếu kém, hiển nhiên, Trần Kinh có thể ở Lĩnh Nam có thể làm mưa làm gió, cơ bản đều là dựa vào sự lỗ lực của bản thân.



Trần Kinh tuổi còn trẻ, có thể dựa vào sức mình để tiến tới, với biểu hiện như của hắn, những anh tài trong họ hàng có vẻ kém cỏi hơn rồi.



Vợ chồng Phương Lộ Kiên đối với lần đề bạt này rất là có hứng thú và tâm huyết, nhất là Từ Liên.



Trước kia người ta đều cười bà tìm một chàng rể chẳng ra sao?



Hiện tại con rể của bà ở Lĩnh Nam đạt được thành tích lớn, được đề bạt là nhân vật số một ở trong tỉnh ủy, nếu như tiến thêm một bước nữa, có thể chân chính bước vào tầng cao của giới quan trường rồi.



Hiện tại ai còn dám nói con rể bà không ra gì?



Bà hiện tại đang ở nhà lải nhải, thúc giục Phương Uyển Kỳ bằng mội giá phải đến chúc mừng Trần Kinh một chút, đồng thời đem lời phản ánh của một số người ở Kinh Thành nói cho Trần Kinh biết, cần phải khuyến khích Trần Kinh tiếp tục phấn đấu, sự nghiệp sẽ càng thành công hơn.
Ủy ban nhân dân tỉnh Kiều Chính Thanh tự mình nắm giữ ấn soái phụ trách, tổ chức hội nghị tẻ nhạt.



Cuối cùng bất đắc dĩ cần phải đến Miêu bí thư ra mặt, mới có được kế hoạch hợp tác bước đầu.



Nếu đem việc này đổi cho Phòng hợp tác kinh tế xử lý, cái đó căn bản là không thể đạt được.



Cho nên, Ban hợp tác kinh tế bây giờ chuyện nhỏ thì không đáng để quản, còn việc lớn thì không thể lo được, hơn nữa mặc dù có kết cấu nội bộ, nhưng đội ngũ nhân viên lại không hoàn chỉnh.



Một đống lộn xộn, rất nhiều việc gác lại đang cần làm, Trần Kinh tập trung tinh thần vào nghĩ mấy tuần liền, có một số vấn đề hắn vẫn nghĩ mãi không thông.



- Cốc, cốc!



Trần Kinh cau mày nói:

- Mời vào!



Vương Quyền Trọng đẩy cửa từ bên ngoài đi vào, sắc mặt có chút khó coi.



Ông ta nói:

- Chủ nhiệm Trần, có một việc tôi cần báo lại với anh, hôm nay lão Liêu ở bên sở chính sách pháp quy của chúng ta bị người ta đánh…



- Hả?



Trần Kinh lập tức từ ghế đứng dậy, rất nhanh đi đến phía trước nói:

- Sao lại vậy, anh nói qua tình hình xem nào?



Vương Quyền trọng mặt xanh lét đem mọi việc xảy ra kể lại một lượt.



Thì ra là Liễu Vĩnh Huy ở sở chính sách pháp quy thích đánh bóng bàn, thường tụ tập với mấy người bạn đến trung tâm vận động của đại học Việt Châu đánh bóng.



Vốn dĩ trung tâm hoạt đọng này sẽ thu tiền của những người từ bên ngoài vào.



Nhưng lão Liêu là anh em của lãnh đạo trong đơn vị, bên trường đại học từ trước vẫn không hề để tâm đến việc này.



Nhưng hôm qua ông ta lại đi đánh bóng, đang cao hứng đánh bóng với mấy người bạn, thì bỗng dưng có nhân viên đến tìm anh ta thu tiền.



Dù gì cũng là trước mặt một đám bạn bè, cảm thấy mất mặt, lúc đó không kìm chế được tính khí nóng nảy của mình.



Không ngờ rằng người khác căn bản không chịu nể mặt, nhất quyết đòi thu tiền.



Liễu Vĩnh Huy bình thường tính khí nóng nảy, lúc này liền chỉ mặt mắng chửi, mà đối phương cũng là tuổi trẻ nóng nảy, hai người phát sinh một chút xô xát, nếu nói là bị đánh thì có phần miễn cưỡng.