Quan Sách

Chương 848 : Thái độ của Chu Duy!

Ngày đăng: 11:18 18/04/20


Ván cờ cuối cùng cũng giải tán.



Trần Kinh đã rời đi.



Trong đầu hắn luôn nghĩ đến cờ, lại nghĩ đến Chu Duy.



Ban hợp tác kinh tế đối với Chu Duy mà nói, là một tồn tại rất phức tạp.



Nhiều khi Sở thương mại cần Ban hợp tác kinh tế để điều chỉnh cán bộ, những người già yếu trong Sở có nơi để đặt, hơn nữa Chu Duy đấu sức trong nội bộ, Ban hợp tác kinh tế cũng có thể coi là một quân bài để đánh.



Nhưng mặt khác, ông ta lại không hy vọng Ban hợp tác kinh tế gây chuyện.



Nội bộ Ban hợp tác kinh tế không ổn định, một đám cán bộ lão luyện muốn cáo trạng, điều này khiến ông ta đau đầu nhất.



Ông ta hy vọng Trần Kinh có thể ổn định Ban hợp tác kinh tế, đừng có đem phiền phức đến cho ông ta.



Vấn đề nan giải của Trần Kinh hiện tại là vừa không thể làm quan hệ với Chu Duy trở nên căng thẳng, lại bắt buộc phải khiến Chu Duy ý thức được, Ban hợp tác kinh tế nhất định phải có hoạt động.



Hơn nữa hoạt động của Ban hợp tác kinh tế cũng có quan hệ mật thiết với lãnh đạo Sở thương mại.



Hiện tại, người trong chốn quan trường đều là những người không có lợi thì không làm.



Nếu như không cho Chu Duy một chút lợi lộc nào, ông ta dựa vào cái gì để tán thành công việc của Ban hợp tác kinh tế?



Đây chính là một ván cờ.



Nhưng trên bàn cờ, ông ta không phải đối thủ của Mã Tiến Trúc, còn đối với lối chơi cờ quỷ dị của Thi Kiến Quốc lại càng không thích hợp.



Hơn nữa, hai người này đều là những người già yếu của Sở thương mại.



Cờ giống như người, hai người già yếu đã khiến Trần Kinh chống đỡ mệt rồi, huống chi còn có bao nhiêu người đang ở đúng độ tuổi thời kì phát triển?



Mã Tiến Trúc nói một câu rất hay, làm quan cũng giống như con lươn.



Bắt lươn thì phải thật chậm, phải thuận theo thuộc tính của nó mà bắt.



Nó dùng sức thì mình phải nới lỏng, nó nới lỏng thì mình phải dùng sức, ở đây có chút giống như địch tiến ta lui, địch lui ta tiến.



Đương nhiên cũng có nghĩa là hòa hợp.


Trận đấu phân thành thi đấu đồng đội và thi đấu cá nhân.



Trước mắt công tác trù bị đã xong rồi, cuộc thi ngày mai chính thức bắt đầu...



Hắn thở dài một hơi nói:

-Nhưng không như mong muốn, ước nguyện ban đầu của tôi là hy vọng mọi người có thể thay đổi cách nhìn, sau đó dần dần hồi phục những ảnh hưởng do Đại học Việt Châu gây ra. Nhưng không ngờ, cuộc thi này vẫn chưa bắt đầu.



Tình huống ngược lại càng khó kiểm soát hơn.



Hôm qua Giám đốc Mã tìm tôi, nói bàn bạc về quy chế thi đấu.



Đến nơi rồi anh ta mới nói chuyện cán bộ Ban hợp tác kinh tế chúng tôi bị đánh.



Chu Duy sửng sốt, sắc mặt thay đổi, bật thốt lên:

-Giám đốc Mã Tiến Trúc? Anh...anh ta nói với cậu những gì?



Trần Kinh nghiêm túc nói:

-Thái độ của Giám đốc Mã rất rõ ràng, nếu đã có người tố cáo chuyện này, chuyện này lại liên lụy đến bộ mặt và hình tượng của Ban hợp tác kinh tế chúng tôi, hơn nữa còn khiến tôn nghiêm của các đồng chí lão thành chịu nhục. Ban hợp tác kinh tế chúng tôi về công về tư, đều phải có một thái độ.



Người ta tố cáo có chứng cứ xác thực, xác thực như vậy mà chúng tôi không xử lý được, sau này Ban hợp tác kinh tế còn có giá trị tồn tại gì?



Chuyện này đối với chúng tôi mà nói, là một kỳ thi tổng hợp.



Chúng tôi có thể chống đỡ được áp lực từ trên xuống, áp lực đến từ mọi tầng lớp trong xã hội hay không, đó là khảo nghiệm. Đồng thời thái độ của lãnh đạo Sở chúng ta đối với chuyện này có chính xác hay không, có gan dạ sáng suốt hay không, có tranh cãi, đây cũng là một khảo nghiệm lớn!



Hai kỳ thi học luận này của Giám đốc Mã làm tôi rất khó xử, cũng rất buồn rầu, cảm giác không biết phải làm thế nào mới được!



Sắc mặt Chu Duy nắng mưa bất định, rất khó coi.



Trần Kinh vừa thấy ông ta như vậy vội hỏi:



-Giám đốc, anh cho một ý kiến, nếu anh thấy chuyện này không nên kiên trì tiếp, anh nói một câu, tôi về cố gắng làm việc, tranh thủ đè chuyện này xuống!



Chu Duy đột nhiên đứng lên nói:

-Thế sao được? Cậu coi tôi là loại người nào? Tôi là người không có chính khí, sợ việc sao?



Ông ta vỗ bàn một cái, tức giận nói:

-Đại học Việt Châu và một số đơn vị cá biệt ức hiếp người quá đáng, chúng ta không tỏ chút thái độ, thì họ sẽ nghĩ mình sợ họ!