Quan Sách

Chương 899 : Bị người khác nhằm vào!

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Sau khi Tương Hằng Vân tới Ban hợp tác kinh tế làm việc, anh ta rất tích cực trong công việc.



Trần Kinh cũng mạnh dạn giao công việc cho anh ta, hắn giao hết công việc thường ngày của Ban hợp tác kinh tế cho anh ta phụ trách.



Tương Hằng Vân đã làm việc ở Tỉnh ủy nhiều năm, tên tuổi của anh ta ở Việt Châu cũng được nhiều người biết tới.



Để mở rộng các mối quan hệ, anh ta tận dụng triệt để những mối quan hệ trước đây, ngày này ra ngoài uống rượu xã giao, không biết là tốn bao nhiêu công sức, để có chỗ đứng vững chắc trong nội bộ Ban hợp tác kinh tế.



Đương nhiên, Trần Kinh cũng hỗ trợ anh ta trong việc xã giao với mấy người đi trước.



Trần Kinh luôn sử dụng chính sách cân bằng ở Ban hợp tác kinh tế.



Chính hắn không có cách nào đối phó với những người lão làng, nên dùng người lão làng đối phó với người lão làng vậy.



Ba Phó chủ nhiệm của Ban hợp tác kinh tế đều là người lão làng, vậy để họ tự khống chế lẫn nhau.



Hiện giờ trong công việc quản lý, Trần Kinh để cho ba người đó lần lượt phụ trách các mảng tài chính, nhân sự và thực thi dự án.



Cách sắp xếp này nhìn thì thấy có vẻ đều cho họ quyền lực lớn, nhưng trên thực tế, quyền lực của bọn họ không lớn.



Vì đối với việc điều chỉnh Trưởng phòng ở phía dưới, Trần Kinh khiến cho một số người ở dưới đều mừng hụt.



Lấy Chu Hoa làm ví dụ, quan hệ giữa Chu Hoa và Liêu Diệu rất thân thiết, nhưng Trần Kinh lại phân cho Thi Kiến Quốc quản lý văn phòng.



Như thế này, có việc nhỏ gì, bọn họ có thể kết hợp với nhau để giải quyết.



Một khi có việc lớn gì, thì sẽ phải chuyển tới phía Trần Kinh.



Trần Kinh có thể quyết định được hướng giải quyết vấn đề, đảm bảo có thể nắm rõ toàn cục.



Tương Hằng Vân có chỗ đứng vững, việc đầu tiên anh ta bắt tay vào làm đó chính là móc nối với những mối quan hệ trước đây của Hồ Tuấn Trung để lại.



Trong công việc, Trần Kinh cùng ông ta thực hiện.



Làm thế nào để tận dụng được những gì mà Hồ Tuấn Trung để lại một cách tốt nhất, điều này có ý nghĩa rất quan trọng đối với Trần Kinh.



Có Tương Hằng Vân ở giữa làm cầu nối, hai người cùng hợp tác, gần đây đạt được kết quả không nhỏ.



Điều duy nhất khiến Trần Kinh cảm thấy khó chịu đó là phải đi ăn uống quá nhiều.



Cả ngày chỉ ăn cá, thịt, hải sản tươi, khiến cho Trần Kinh chỉ muốn nôn ra, đôi lúc chỉ muốn về nhà ăn một chén cháo, nhưng mà việc xã giao thì không thể bỏ được.




Vì vậy sau nhiều lần suy nghĩ, hắn vẫn quyết định tiếp tục học ở Trường Đảng.



Cùng lắm thì sau này sẽ nghỉ một vài buổi học, vẫn hơn là giữa đường mà bỏ.



Phó sở văn hóa Mã Phú Dân là một người rất sôi nổi, là người thích tổ chức hoạt động nhất trong lớp nghiên cứu sinh, ông ta là lớp trưởng lại thích những hoạt động đó, những người ở dưới đương nhiên là phối hợp với ông ta rồi.



Dù sao có thể vào được lớp này cũng toàn là cán bộ trong thể chế.



Ai không mong mở rộng các mối quan hệ của bản thân, thêm một mối quan hệ là thêm một con đường đi, đạo lý này ai cũng biết.



So với Mã Phú Dân, Trần Kinh lại im lặng hơn nhiều, hắn nguyện làm nền, rất ít thể hiện mình trước lớp.



Ngày hôm đó, là lúc chương trình học thứ bảy của Trường Đảng kết thúc.



Mã Phú Dân lại kêu gọi mọi người tụ tập.



Một đám người theo vậy mà nói theo.



Tần Lâm của Phòng thư kí Ủy ban nhân dân Tỉnh bèn nói:

-Lớp trưởng Mã, mỗi lần tụ họp đều do anh tìm người hỗ trợ, chúng tôi đều ăn không, thật là ngại quá! Hay hôm nay để tôi đứng ra tìm hỗ trợ, chúng ta tới Trung tâm suối nước nóng Thanh Tú ăn hải sản, lớp trưởng Mã thấy thế nào?



Tần Lâm là thư ký của Phó chủ tịch Vạn Ái Dân.



Vị trí của anh ta ở trong lớp cũng rất đặc biệt, hơn nữa cấp bậc của anh ta cũng là cấp Sở, quan hệ giữa anh ta và Mã Phú Dân rất thân thiết.



Tần Lâm đưa ra ý kiến đó, Mã Phú Dân liền đáp lại, hơn nữa lại quay về phía Trần Kinh nói:

-Chủ nhiệm Trần, cậu thấy thế nào?



Trần Kinh khẽ cười.



Hắn ngày thường ở trong lớp rất im lặng, nhưng Tần Lâm đã nhắm thẳng vào hắn như vậy.



Cái gì mà mỗi lẫn tụ họp đều Mã Phú Dân tìm người hỗ trợ, ý là nói Trần Kinh là lớp phó mà chỉ đứng đằng sau ăn không chứ gì?



Trần Kinh không còn ở cái độ tuổi mà hiếu thắng nữa, nhưng Tần Lâm không phải là lần đầu tiên tìm cơ hội bới móc, Trần Kinh có một chút trầm ngâm, sau đó liền nói:



-Trưởng phòng Tần Lâm đã nói như vậy, chẳng phải thế thì tôi không biết giấu mặt vào đâu rồi. Tôi là lớp phó của lớp mà lại không có cống hiến gì, hôm này chúng ta đi Lĩnh Nam nhé! Tôi sắp xếp ở khách sạn Âu Lãng!



Trần Kinh gọi một cuộc điện thoại cho Kim Lộ, sự việc cứ như vậy nhanh chóng được quyết định.