Quan Sách

Chương 901 : Thái độ của Hạ Quân!

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Cửa ra vào của Tỉnh ủy Lĩnh Nam đối diện với quán cơmTình ThổBắc Việt, Phó Bí thư Hạ Quân là khách quen của nơi đây.



Ông ta ở trong này có một gian phòng thuê riêng, chỉ một mình ông ta sử dụng, không mở cửa cho khách khác.



Hôm nay trong gian phòng này có hai người ngồi chung, một là Hạ Quân, một là Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàn Thành, Vương Tự Quốc.



Vương Tự Quốc là tâm phúc của Hạ Quân, cũng là cán bộ do Hạ Quân tâm huyết đào tạo.



Tuổi của anh ta còn trẻ, vừa mới 40.



40 tuổi có thể thành thục, trở thành Phó chủ tịch thường trực thành phố Hoàn Thanh, là một thành viên trẻ tuổi nhất trong bộ máy thành ủy Hoàn Thành, có thể nói là tuổi trẻ tài cao rồi.



Hạ Quân năm trước được tuyển làm Phó Bí thư tỉnh ủy, địa vị so với vị trí Trưởng ban thư ký trước kia đã tiến thêm một bước, ảnh hưởng trong tỉnh cũng lớn hơn, nhưng so với trước kia ông càng thêm khiêm tốn.



Trong năm nay, ông ta rất ít khi lén gặp cấp dưới, người đỡ đầu nổi tiếng của Lĩnh Nam năm nào nay đã thu mình lại.



Một triều thiên tử, một trọng thần, hiện tại Lĩnh Nam đã không còn là thời đại của Miêu Cường nữa.



Mạc Bí thư mới tới, Hạ Quân không cách nào thăm dò được tính cách của anh ta.



Gia Cát cả đời cẩn thận, Hạ Quân chính là người rất cẩn thận, ông ta tuyệt đối sẽ không lâm trận khi chưa chuẩn bị.



Trong toàn bộ Lĩnh Nam, không biết có bao nhiêu người muốn tạo quan hệ với ông ta, có một số người thẳng thắn, cũng không thể tiếp cận ông ta.



Mà Vương Tự Quốc có thể ngồi ăn cơm với ông ta, đây chính là một loại vinh quang.



-Tự Quốc à, sức khỏe cậu cháu dạo này vẫn tốt chứ?

Hạ Quân thản nhiên nói.



Vương Tự Quốc gật đầu nói:

-Thân thể của cậu cháu vẫn tốt, hiện tại đã về hưu rồi, say mê câu cá, cùng một nhóm cán bộ về hưu thành lập một câu lạc bộ câu cá, suốt ngày ra biển câu cá, mỗi ngày trôi qua đều rất vui vẻ thoải mái!



Hạ Quân nhíu mày, giả vờ giận nói:

-Khó trách lão già này cũng không tới tỉnh thành tìm bác chơi cờ nữa, hóa ra là có thú vui mới rồi. Thật hâm mộ ông ấy, chúng ta mỗi ngày đều phải lao tâm lao lực, ông ấy mỗi ngày đều được tiêu dao giang hồ, hưởng thụ cảnh đẹp nhân gian.



Cuộc đời của bác không khâm phục nhiều người, chỉ có cậu của cháu luôn khiến bác bội phục, tính cách của ông ấy phóng khoáng, cởi mở, lại rất hiểu cách hưởng thụ cuộc sống, bác so với ông ấy còn kém xa!




Hạ Quân mỉm cười không nói.



Với thân phận của ông, những trò ranh đó của Vương Tự Quốc ông có thể nhìn thấu.



Vương Tự Quốc ngoài miệng nói Hạ Quân đánh giá cao Trần Kinh. Mặt khác, không phải là có ý muốn thăm do sự tình bất bình của Hạ Quân ở Lĩnh Nam hay sao?



“Trần Kinh này còn có chút thú vị!” Hạ Quân thầm nghĩ trong lòng, “Cho hắn một chút màu, là hắn có thể mở phường nhuộm, một dự án tan nát có thể tạo ra được thanh thế lớn như vậy, hiện tại xem ra, năm đó, Hồ Tuấn Trung công tuyển cán bộ thật đúng không phải là hoàn toàn vô dụng.



Ít nhất chọn được Trần Kinh này vẫn còn là một người có năng lực làm việc”



Đáng tiếc, người nổi bật thì dễ bị ghét, Trần Kinh ở chính đàn Lĩnh Nam quật khởi nhanh như vậy, có thể đứng vững được lâu hay không?



-Tự Quốc à, cháu ở Hoàn Thành làm việc phải có trọng tâm. Hoàn Thành hiện tại giai đoạn công tác trọng tâm đâu rồi? Thay đổi tình hình đầu tư của Hoàn Thành, thay đổi trình độ trị an xã hội của Hoàn Thành, thậm chí thay đổi hình tượng chỉnh thế của Hoàn Thành, đây mới là trọng điểm vấn đề bộ máy các cháu cần suy nghĩ.



Đối với vấn đề dự án “xí nghiệp danh giá” cháu vừa nói, ha ha, vấn đề này nha...



Hạ Quân lắc đầu:

-Nếu muốn công bằng công chính, vật sức hấp dẫn chính là công bằng công chính. Nếu hiện tại cháu muốn chặn ngang, phá vỡ sự công bằng công chính. Xí nghiệp của Hoàn Thành các cháu dù cho được tuyển chọn, giá trị không phải cũng đã mất đi phần nào rồi sao?



Hạ Quân xua tay nói:

-Chuyện này không cần nhắc lại! Bác thấy cháu có chút tâm tư chỉ vì cái trước mắt, đây là điều rất nguy hiểm đó. Hiện tại cháu phải lập tức kiểm điểm lại mình, tập trung tư tưởng vào công việc, đó mới là cách để giải quyết sự việc!



Vương Tự Quốc đỏ mặt, cười có chút xấu hổ.



-Phó Bí thư, buổi nói chuyện này đã khiến chiến hiểu ra nhiều, cháu nhất định sẽ nghĩ lại, cố gắng điều chỉnh, tranh thủ tạo ra thành tích trong công tác thực tế!



Vương Tự Quốc nói như thệ ngôn mỗi ngày, nhưng trong lòng không khỏi có chút thất vọng.



Hôm nay đặc biệt tới gặp Hạ Quân lại không có chút thu hoạch gì, trước khi đến anh vỗ ngực tự tin nhưng bây giờ đành thất bại trở về, mặt mũi không tránh được ỉu xìu.



Trong lòng anh liền nghĩ, có phải dự án “xí nghiệp danh giá” này của Ban hợp tác kinh tế đã được toàn tỉnh chú ý, lãnh đạo chủ chốt đã có chung nhận thức rồi không?



Nếu quả thật có chung nhận thức, đó không phải có ý nghĩa là chất lượng dự án sẽ rất cao sao?



Trong lòng của anh nghĩ như vậy, liền thầm hạ quyết tâm, trở về phải làm thật tốt công tác, còn thật sự quan tâm đến việc này, tranh thủ khiến xí nghiệp Hoàn Thành có thể rạng rỡ mặt mày...