Quan Sách
Chương 957 : Xấu hổ! Xấu hổ
Ngày đăng: 11:19 18/04/20
Đêm, Khách sạn Lệ Đô, buổi tối Trần Kinh thích uống một chén trà.
Phó trưởng ban thư ký, Tiếu Tiến, từ trưa cũng không sao nghỉ ngơi được.
Trần Kinh muốn chắc chắn nhật trình khảo sát, Tiếu Tiến vội vàng đi sắp xếp, đi liên hệ kết nối, cả buổi ông đều bận rộn mỗi việc này.
Mãi cho đến tối mới giải quyết ổn thỏa mọi chuyện, qua đây báo cáo tình hình với Phó bí thư.
Được Trần Kinh tự mình pha trà chiêu đãi, ông có chút thụ sủng nhược kinh.
Mà Trần Kinh cũng không nói câu nào, một người trong lòng buồn bực uống trà, lại khiến lòng ông mãi không yên, không biết việc này Trần Phó bí thư có tính toán gì trong lòng, đây là chuyện khiến ông cảm thấy xấu hổ.
Làm công tác chuyên môn, vì Trần Kinh mà phục vụ, lại không thể hiểu được tâm tư của lãnh đạo, đây là khuyết điểm lớn nhất trong công tác.
-Lão Tiếu, anh và Đinh Phó cục trưởng cục Công an chắc có quen biết chứ?
Trần Kinh nói.
Ông gật đầu nói:
-Quen biết, đương nhiên biết, Đinh Phó cục trưởng khá nổi tiếng, năng lực nghiệp vụ rất mạnh. Mấy năm nay ở cục Công an phá không ít đại án, mấy vị Cục trưởng đều rất nể trọng ông ấy...
Tiếu Tiến không hổ là cán bộ lão thành công tác nhiều năm của Thành ủy.
Khi trả lời câu hỏi của lãnh đạo, ông tuy rằng trong lòng rất không yên nhưng lại rất cẩn thận, thận trọng.
Có vài người mới không hiểu được chính trị, một mặt chỉ biết cẩn thận, thường thường nói chuyện cùng lãnh đạo cũng không dám bộc lộ chút lập trường... kỳ thật làm như vậy sẽ không lưu lại được ấn tượng tốt với lãnh đạo.
Lời của Tiếu Tiến còn có lập trường của mình, nhắc tới Đinh Đắc Quân, ông cũng rất khen ngợi, tán thưởng.
Đương nhiên, những thứ này đều chỉ là công phu mặt ngoài, năng lực nghiệp vụ của Đinh Đắc Quân mạnh, là một công an tốt,đây không cần Tiếu Tiến nói, Trần Kinh thông qua những con đường khác cũng có thể biết được. Cho nên Tiếu Tiến mới dám can đảm nói, dám can đảm thể hiện lập trường của mình ra ngoài.
Trần Kinh nâng chung trà lên từ từ thưởng thức.
Đối với Đinh Đắc Quân, Trần Kinh đặc biệt hiểu rõ.
Đinh Đắc Quân trong hệ thống công an của Hoàn Thành xác thực rất có uy tín, nghiệp vụ cực kỳ tinh thông, làm việc cũng rất trầm ổn lão luyện.
Nhưng qua nhiều năm như vậy, ông ta vẫn không được đề bạt, điều này trong giới chính đàn Hoàn Thành có rất nhiều lời đồn đại.
Một lời đồn khá phổ biến, nói trước kia ông ta cùng Phó chủ tịch thường trực thành phố đương nhiệm Giản Nhất Quốc cạnh tranh vị trí Cục trưởng cục Công an.
Nhất là trên cổ đeo một chiếc dây chuyền bạch kim, mặt vòng dừng ở vị trí nhạy cảm nhất trên ngực, khiến người ta không khỏi mơ màng.
Phong tình, quả nhiên là phong tình vạn chủng, báu vật trời sinh.
Trần Kinh đi qua ngồi đối diện Cao Hà, trong lòng thấy lạ, sao không thấy Đinh Đắc Quân đâu vậy?
Không phải nói lần này Cao Minh Hoa muốn tác hợp họ thành một đôi sao?
Trong lòng nghi ngờ nhưng trên mặt Trần Kinh thì bất động thanh sắc, Trần Kinh cầm lấy chén đĩa đi lấy rau, Tiểu Kim từ ghế nhảy xuống đi theo Trần Kinh, tiểu tử kia vô cùng vui vẻ.
Trong mắt nó, Trần Kinh quá lợi hại, quá vĩ đại, cái bút tiên ma thuật kia, ở trong ký ức của nó lại để lại một ấn tượng sâu đậm.
Trần Kinh thấy ánh mắt sùng bái của tên tiểu quỷ kia, âm thầm tự nhủ, về sau không thể cùng bé con chơi cái trò này được, hậu quả của nó có thể sẽ ảnh hưởng đến sự trưởng thành của đứa trẻ.
Trần Kinh chọn đồ ăn trở về.
Tiểu Kim lại hỏi:
-Trần thúc thúc, tại sao mấy ngày nay cũng không thấy ngài đâu vậy? Ngài không phải đi gặp bút tiên đó chứ?
Trần Kinh cười, cười nói:
-Trần thúc thúc có công chuyện phải làm, bút tiên chú có thể không thấy nữa!
-Ồ!
Tiểu Kim ồ lên một tiếng, đột nhiên lại nói:
-Nếu Trần thúc thúc không vội, chú dẫn mẹ và cháu cùng đi chơi có được không?
Trần Kinh sửng sốt, Cao Hà đỏ mặt quát:
-Tiểu Kim, sao có thể nói như thế với Trần thúc thúc? Thật không hiểu chuyện mà...
Tiểu Kim rất ủy khuất, chu miệng nói:
-Con chính là không thích chú Đinh, chú Đinh nói chuyện rất là già, lại không dễ gần. Hơn nữa ông ấy cùng mẹ mua quần áo cũng không mua cho con...
Cao Hà ngượng chín mặt, xấu hổ không nói lên lời.
Cô đưa tay định tát cho Tiểu Kim một cái tát, nhưng trước mặt Trần Phó bí thư, cô lại không thể đánh con khóc.
Trần Kinh cũng hơi xấu hổ, hắn cầm lấy dao nĩa ăn một miếng thịt bò, nhìn ra cửa sổ, khéo léo lảng tránh...