Quan Sách

Chương 962 : Tiệc chiêu đãi của Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy!

Ngày đăng: 11:19 18/04/20


Thư phòng.



Vệ Hoa cúi đầu đọc sách, tinh thần cực sa sút.



Trên chiếc ghế sô pha lớn trong phòng, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy Tương Minh Nhân giận dữ ngồi đó.



Vệ Hoa đang hút một điếu thuốc, bỗng thình lình dập tắt không thương tiếc, lắc đầu nói:

- Anh rể, nước ở Hoàn Thành rất sâu, công tác của em cũng vì vậy không hoàn thành được như ý!



Tương Minh NhânTương Minh Nhân nhíu mày nói:

- Vệ Hoa, đừng nói những lời ủ rũ ấy nữa, mấy năm nay có bao nhiêu cán bộ đi lên từ Hoàn Thành? Mới đầu tới Hoàn Thành cũng là do chú đề xuất, bây giờ thì hay rồi, mới gặp có chút khó khăn đã lại nghĩ đường lui sao?



Tương Minh Nhân hừ nhẹ một tiếng rồi tiếp:

- Chú đấy, vấn đề lớn nhất chính là không thành thục về chính trị, nghĩ chuyện gì cũng quá đơn giản, luôn cho rằng mọi chuyện mình đều đã nghĩ thông suốt cả, trên thực tế thì chẳng thông được cái gì cả. Bây giờ chú cũng biết sai rồi, hiện giờ cũng đã biết vấn đề nằm ở đâu, nếu như lập tức sửa chữa, tuy là mất bò mới lo làm chuồng, nhưng cũng không phải đã quá muộn.



Nếu không vị trí mới lần này của chú sẽ thành ra thất bại hoàn toàn. Vào thời điểm trọng yếu này, khí thế không thể giảm sút, điều này tôi đã nói với chú bao nhiêu lần rồi!



Vệ Hoa lắc đầu, cuộn người vào sô pha, chẳng nói lời nào.



Vấn đề nhân sự Hoàn Thành có sự thay đổi, đặc biệt là vị trí cục trưởng cục Công an được sở tỉnh điều động tới, lúc này đối với ông ta mà nói chính là một sự đả kích khổng lồ.



Thân là Bí thư chính trị pháp luậtUỷ ban chính trị pháp luật, nhưng lãnh đạo bộ máy công an, kiểm sát, tòa án dưới quyền đều không ủng hộ ông ta.



Điều này mang tới rất nhiều phiền phức cho công tác của ông ta, ông ta rất muốn quán triệt ý chí của mình, nhưng có thể quán triệt tới đâu được đây?



Nghiêm trọng hơn là, ông ta đã quá tin tưởng vào “tình bạn” giữa mình và Khương Thiếu Khôn.



Quên mất rằng nền móng của Khương Thiếu Khôn tại Hoàn Thành rất bất ổn.



Vào lúc này, việc ổn định vị trí của mình đối với Khương Thiếu Khôn quan trọng hơn tiền đồ của Vệ Hoa rất nhiều.



Vệ Hoa phải dựa vào ông ta, cũng là do đã đắc tội với Nhạc Vân Tùng, cuối cùng Khương Thiếu Khôn không thể không thỏa hiệp. Tuy rằng lần này đã khiến Khương Thiếu Khôn chủ động tới tìm ông ta nói chuyện, còn thực lòng động viên ông ta.



Nhưng động viên như vậy chẳng khác nào xát muối lên miệng vết thương hở của Vệ Hoa, càng khiến ông ta cảm thấy khó chịu!



Khương Thiếu Khôn buông tay, Nhạc Vân Tùng cũng không chào đón.



Hiện nay hai vị lãnh đạo chủ chốt của thành phố đều treo ông ta lên như vậy, tâm trạng ông ta lúc này thế nào hoàn toàn có thể đoán được.



Tương Minh Nhân nói rất hay, ông ta không thành thục về chính trị, mà hậu quả do sự không thành thục này gây nên, chính là hiện giờ ông ta căn bản không còn cách nào để tiếp tục sinh tồn trong cái khe hẹp này nữa, hay có thể nói ông ta giờ đã lâm vào bước đường cùng.



Rầm! một tiếng, cánh cửa bật mở.
So với Trần Kinh, ông ta vẫn thấy sức ảnh hưởng của Khương Thiếu Khôn lớn hơn một chút.



Rốt cuộc Trần Kinh cũng chỉ là cấp phó, còn Khương Thiếu Khôn thì đường đường là chủ tịch thành phố chính thức.



Ông ta trông cậy vào Khương Thiếu Khôn để cuối cùng rớt xuống kết quả này, nếu theo chân Trần Kinh lăn lộn ngay từ đầu, có lẽ cũng không tới mức như hiện nay!



Vì vậy, cho dù hôm nay anh rể có cho ông ta cơ hội lớn như thế này, ông ta vẫn không ôm ấp quá nhiều kỳ vọng ở Trần Kinh.



Nền móng của Trần Kinh ở Hoàn Thành rất yếu, công tác vẫn chưa thể độc lập, mặt nào cũng phải xem thái độ của Nhạc Vân Tùng mà làm.



Hiện nay hệ thống chính trị pháp luật đã thành ra như vậy, cũng không thể nương nhờ vào Trần Kinh được.



Người duy nhất có thể dựa dẫm vào lúc này chỉ có bản thân mình mà thôi.



Nghĩ tới đây, trong lòng Vệ Hoa liền thấy phấn chấn hơn.



Năm đó Hàn Tín còn phải chịu nỗi nhục lớn hơn nhiều, bản thân cũng chẳng qua là nhất thời thất bại, có đáng gì đâu chứ?



Cơ hội luôn phải chờ đợi mới có được, bản thân phải lưu tâm nhiều hơn nữa, phải len lỏi vào tiền tuyến Hoàn Thành, cuối cùng cơ hội nhất định sẽ xuất hiện thôi.



Quyền cục trưởng đương nhiệm không phải chính là một ví dụ sao?



Lão già đó trong vòng tám năm cũng chẳng có động tĩnh gì, rồi cứ nhẫn nại đợi trong tám đó, thu lại mọi tài trí của mình, hiện nay vừa có biến, ông ta liền cất tiếng, tại sao mình lại không thể học tập ông ta chứ?



Bữa cơm kết thúc, cũng đã không còn sớm nữa rồi.



Trần Kinh cáo từ rồi rời khỏi nhà Tương Minh Nhân, Tương Minh Nhân còn đích thân tiễn hắn.



Ông xua tay để Chung Quân và Vệ Hoa quay về trước, sau đó mới bắt tay Trần Kinh nói:

- Tiểu Trần, trước nay tôi vẫn luôn xem trọng cậu, Bí thư cũng rất coi trọng cậu! mà biểu hiện điềm tĩnh tại Hoàn Thành của cậu càng khiến chúng tôi tin tưởng hơn ở cậu, cậu cứ thế phát huy nhé!



Cánh tay còn lại của ông vỗ lên vai Trần Kinh nói:

- Vệ Hoa là người đồng chí tốt, nếu cậu biết cách dùng thì chú ấy sẽ mang lại hiệu quả rất lớn trong công tác đấy, mà cậu lại rất có tài trong chuyện này!



Trần Kinh gật đầu đáp:

- Cảm ơn lời động viên của Trưởng ban thư ký, tôi sẽ cố gắng!



(còn tiếp)



DG: dulactieu