Quan Sách
Chương 972 : Khéo léo!
Ngày đăng: 11:19 18/04/20
Tam ca nói ra một từ “Cút”, anh ta gần như là bản năng liền dự liệu được tình huống tiếp theo.
Năm người đàn ông áo đen này cũng không phải thiện nam tín nữ gì.
Không có nhiều lời vô nghĩa, năm người gần như đồng thời động thủ.
Nhưng Tam ca vẫn như trước.
Anh ta liên tục vung hai quyền qua, đập trúng mặt hai tên.
Còn ba tên kia, anh ta đá ra ba cước, mỗi cước đều đá trực tiếp trúng chỗ hiểm.
Ba tiếng kêu thảm thiết, ba người liền ông lấy chỗ hạ bộ của mình quỵ xuống.
Không đến 20 giây, năm tên đã lăn trên mặt đất.
Trần Kinh nhíu mày, Tam ca xoa tay, hạ giọng nói:
-Trần Phó bí thư, chúng ta rời đi thôi!
Trần Kinh gật đầu, Liễu Tái Quý đã sớm sợ đến choáng váng, cả người run rẩy.
Trần Kinh đứng dậy, vỗ vai anh ta nói:
-Tái Quý ca, anh tạm thời tránh đi một chút, chuyện này sẽ được làm rõ ràng nhanh thôi!
Trần Kinh đang định dẫn Liễu Tái Quý đi ra, từ ngoài cửa xông vào một đám người mặc đồng phục bảo an.
Nhìn thấy mấy người Quan ca đang lăn dưới đất, dường như bị hắt máu gà, máu nóng xông lên, hét:
-Vây ba tên này lại, không cho bọn nó đi, ta đã gọi các huynh đệ tới rồi!
Tam ca biến sắc, nhảy tới chắn phía trước Trần Kinh.
Người tiến vào tuy nhiều, nhưng dường như không có ý động thủ.
Chợt từ cửa xuất hiện một vị trung niên hào hoa phong nhã, ông ta hơi cười nói:
-Mấy vị khách, thật ngại quá. Chuyện ẩu đả ở quán rượu của chúng tôi, chúng tôi kinh doanh hợp pháp, tuân thủ theo pháp luật, chúng tôi đã báo cảnh sát, trước khi cảnh sát đến, các anh không thể đi!
Tam ca lạnh lùng cười nói:
-Chúng tôi nhất định phải đi ngay!
Bả vai anh chấn động, Trần Kinh khoác một tay lên vai anh, Tam ca quay đầu lại, Trần Kinh thản nhiên nói:
-Đợi chút đi!
Tam ca dừng bước chân, nói:
-Không có chuyện gì không thể nói chuyện công tác với anh sao? Buổi sáng ngày mai, anh đúng giờ một chút!
Trần Kinh tức giận nói.
Trần Lập Trung vừa nghe giọng điệu không tốt của Trần Kinh, anh ta liền nhanh chóng hiểu ra nhất định là có chuyện xảy ra, lúc này anh ta liền ngoan ngoãn nói:
-Vâng! Sáng sớm mai tôi lập tức đến!
Một đêm không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, Trần Lập Trung hấp tấp chạy về Thành ủy, lập tức đi vào phòng của Trần Kinh, vừa lúc, Trưởng ban thư ký Vương Kỳ Hoa đang cùng Trần Kinh thảo luận.
Vương Kỳ Hoa không ngờ có người dám trực tiếp xông vào phòng làm việc của Trần Kinh, ông ta nhìn lại thấy Trần Lập Trung, ngay lập tức lộ ra vẻ tươi cười, nói:
-Trần Cục trưởng ,anh vội vã xông vào văn phòng của Trần Phó bí thư là có tin vui gì vậy?
Trần Lập Trung cũng không cảm thấy xấu hổ, anh ta cười ha hả nói:
-Trưởng ban thư ký, hôm nay tôi được Phó bí thư gọi tới, chuẩn bị phê bình!
Vương Kỳ Hoa cười khan một tiếng, không vui tiếp lời nói chuyện.
Trần Lập Trung gần đây khá năng nổ ở cục Công an, tác phong mạnh mẽ, thân thể cường tráng, vừa lên đảm nhiệm liền chủ trì phá một vụ đại án, khí thế từ đó dâng lên.
Mà Trần Lập Trung là tâm phúc của Trần Kinh, chuyện này ở Hoàn Thành cũng không phải bí mật gì.
Nhưng Vương Kỳ Hoa vẫn rất giật mình chuyện Trần Lập Trung nghênh ngang xông vào văn phòng Trần Kinh như thế.
Không có quan hệ cực kỳ thân thiết, Trần Lập Trung dám cả gan làm loạn như thế hay sao?
Ông ta vội vàng đứng dậy chào Trần Kinh, nhưng trong lòng cảm thấy Trần Phó bí thư hiện tại thế lực càng ngày càng mạnh, hệ thống chính trị pháp luật khả năng không bao lâu nữa sẽ bị toàn họ Trần thâu tóm rồi...
Vương Kỳ Hoa rời khỏi, Trần Lập Trung nói:
-Phó bí thư, tôi xông vào bất ngờ như vậy có phải khiến Trưởng ban thư ký sợ hãi hay không?
Trần Kinh hừ lạnh một tiếng nói:
-Cậu cứ nói đi!
Trần Lập Trung cười cười nói:
-Thật ngại quá, tính cách của tôi quá mạnh mẽ, nhất định sửa!
Anh ta trên miệng nói sửa, nhưng trên mặt lộ ra thần sắc lại không có chút băn khoăn ý tứ nào, anh ta dừng một chút, lại nói:
-Hiện tại Hoàn Thành chúng ta có vài người nên dọa cho một trận, không đánh cho chúng một trận thì không trấn áp nổi. Công tác Hoàn Thành của tôi cũng tìm kiếm lâu như vậy rồi, tổng kết đạo lý chỉ có một, là ra tay nhất định phải cứng rắn. Con la càng đánh càng về đúng đường, Hoàn Thành hiện tại như một con la điên, không đánh là không về được đường đâu!