Quan Sách

Chương 979 : Quả nhiên xảy ra vấn đề!

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


- Người so với người, khiến người ta tức chết.



Trong đầu của Trịnh Liêu Đăng không tự nhiên nói ra những lời này.



Trong bộ máy ở Hoàn Thành, trong mắt của mọi người, Trịnh Liêu Đăng có bối cảnh rất thâm hậu.



Anh ta là người của Phó chủ tịch thường vụ tỉnh Vạn Ái Dân. Vạn Ái Dân cũng coi trọng anh ta, các phòng, cục ở Tỉnh thành, mọi người đều nể mặt Trịnh Liêu Đăng.



Mà ở trong một số cơ quan đầu não, Chủ tịch Vạn cũng rất có uy tín. Trịnh Liêu Đăng ra cờ hiệu của Chủ tịch tỉnh Vạn, người khác đều đề cao anh ta, cái này khiến cho con đường làm quan của anh ta dễ dàng hơn nhiều so với những nguời bình thường.



Trịnh Liêu Đăng vẫn luôn tận dụng ưu thế này của mình.



Nhưng mãi đến hôm nay, anh ta mới nhận ra cái mình gọi là ưu thế không thể so được với người ta.



Trịnh Liêu Đăng trước kia là ứng cử viên đứng đầu của chức Phó bí thư Thành ủy. Nhưng cuối cùng Trần Kinh đi trước một bước chiếm cứ được vị trí này, cái này khiến cho Trịnh Liêu Đăng thấy khó có thể tiếp nhận.



Sau khi anh ta điều tra kĩ việc này mới phát hiện ra, đằng sau việc Trần Kinh lên chức có người có thế lực lớn đến ủng hộ.



Trần Kinh không chỉ nhận được sự ủng hộ của Chủ tịch Tỉnh Chu Tử Binh, mà có cả Phó bí thư Tỉnh ủy Hạ Quân cũng ủng hộ vị trí mới của hắn ở Hoàn Thành.



Được sự ủng hộ của hai vị lãnh đạo cấp cao quan trọng, Trần Kinh có thể không lên chức sao?



Hiện tại xem ra, bối cảnh của Trần Kinh quả không đơn giản.



Hắn ở trong chốn quan trường có chỗ dựa cũng thôi nhưng tại sao ngay cả nhân vật Thái Sơn Bắc đẩu như giáo sư Lỗ của giới học thuật, Trần Kinh cũng có chút quan hệ để nhờ vả.



Trong lòng Trịnh Liêu Đăng không thoải mái, nhưng cũng là đối với Trần Kinh có mấy phần kính phục.



Khả năng của người ta không phải mình có thể so được, mình và người ta cạnh tranh, kết quả dĩ nhiên không cần bàn cãi gì nữa.



Lại nói đến hôm nay Trần Kinh mời khách.



Thẩm Hoa Dung rất có phong thái của người chị cả, cô ta kéo tay Trần Kinh đến giới thiệu cho từng người từng người một.



Hôm nay tất cả khách mời đều là học trò của giáo sư Lỗ, học trò của giáo sư Lỗ bây giờ đã trở thành một thế lực lớn của giới học thuật kinh tế và thế giới của nước cộng hòa.



Ông ta làm công tác giáo dục hơn ba mươi năm, nhiều năm như vậy ông ta cũng bồi dưỡng đến trên một nghìn nhân tài.



Trong đó phần lớn có đời sống kinh tế khá giả ở trong giới kinh tế của nước cộng hòa.




Chúng ta không có hiểu biết tình hình này, toàn bộ hành động làm náo loạn một đường dây lớn.

Ở đầu bên kia điện thoại, giọng nói của Trần Lập Trung rất gấp rút.



Trần Kinh đưa điện thoại cho Vệ Hoa, sắc mặt của Vệ Hoa khó coi nói:

- Lập Trung, cậu nói lại một lần, là chuyện gì?



Không biết sau bao lâu, Vệ Hoa mới buông điện thoại xuống, ông ta tức giận nói:



- Đây là một âm mưu, một cái bẫy, đây là bọn chúng cố ý đặt bẫy chúng ta, bọn chúng đây là giấu đầu hở đuôi, đây chính là ngầm ủng hộ cho đội buôn lậu của chúng…



Sắc mặt của Vệ Hoa có chút dữ tợn, trên mặt lộ ra vẻ uể oải.



Ông ta cũng cầm ngay điện thoại gọi cho Đinh Đắc Quân ở cục Công an.



Điện thoại thông, ông ta trầm giọng nói:

- Đồng chí Đinh Đắc Quân, về vấn đề Chủ tịch hội đồng quản trị của tập đoàn Hằng Tín Sầm Đại Bàng là người của bên công an, anh có biết hay không?



Ở đầu bên kia điện thoại Đinh Đắc Quân trầm ngâm một lúc lâu nói:

- Việc này tôi biết! Anh ta thực sự là người của Sở công an, thân phận của anh ta rất bí ấn, cũng đã từng có hợp tác với Công an thành phố, lúc đó tôi phụ trách lần hợp tác đó, toàn cục từ trên đến dưới chỉ có tôi biết được thân phận của anh ta.



Rất xin lỗi Cục trưởng, người ở tuyến bảo hộ ở bên trên có yêu cầu nghiêm khắc, không đến lúc cấp bách, tôi không thể để lộ ra tin tức đấy!



Ở đầu bên kia điện thoại Đinh Đắc Quân thở dài một hơi nói:

- Cục trưởng, lần này hành động trong cục khiến cho chúng ta rất bị động. Sở công an có một người bị hấp thụ ánh sáng, tổn thất như vậy là quá lớn. Năm đó tôi nghe nói vì bồi dưỡng dạy người này, trong Tỉnh có yêu cầu rất rõ ràng.



Ở Tỉnh yêu cầu nếu như không phải là những vụ án lớn và quan trọng thì không được dùng người này. Một khi đã dùng, phải để nghỉ ngơi trên nửa năm trở nên mới được dùng nữa, hiện tại…



Câu nói phía sau của Đinh Đắc Quân chưa nói ra, nhưng ý tứ hiển nhiên đã quá rõ ràng rồi.



Vệ Hoa đặc biệt lập ra một hành động, hành động không có hiệu quả, ngược lại lại lại đắc tội với hiệp hội thương nghiệp Bắc Việt, dẫn đến nghi ngờ của bọn họ, mặt khác còn làm lộ thân phận của một người Bí mật của Cục công an.



Hành động như vậy coi là hành động gì? Giống như hành động của heo!



Mặt Vệ Hoa tối sầm như màu đất, đem điện thoại tắt đi, hô hấp mạnh một hơi, dùng sức lắm tay, trong miệng thì thào nói:

- Tại sao lại như vậy? Tại sao…



- Cái này không có khả năng, nhất định có vấn đề gì đó, nhất định là có vấn đề!