Quan Sách

Chương 995 : Nhìn thấy mà phát hoảng

Ngày đăng: 11:20 18/04/20


Một chiếc xe của cảnh sát nhanh như chớp lái vào trong tòa nhà Thành ủy.



Một gã cao lớn thô kệch trên vai đeo quân hàm cảnh sát cấp hai từ trên xe đi xuống, bước chân mạnh mẽ, thẳng đến lầu thường vụ mục tiêu là văn phòng làm việc của Bí thư Trần.



Trần Kinh đang phê duyệt văn kiện, Trần Lập Trung hùng hổ xông tới.



Vừa vào đến cửa, anh ta cũng không hề khách sáo, tự tìm chén trà rót một ly uống, sau đó “Ực ực! Ực, ực!” đem nước uống cạn, lau miệng một cái, nhìn đến Trương Quốc Dân đang ở bên lúng túng cười ha ha nói:



- Chủ nhiệm Trương, trà thì miễn đi, tôi đã uống rồi! Tôi có việc cần báo với Bí thư!



Trần Kinh buông văn kiện ở trong tay xuống, hơi nhíu mày nói:

- Lập Trung, hấp ta hấp tấp, cậu không thể thận trọng một chút sao?



Trần Lập Trung cười ha hả nói:

- Cẩn thận không được Bí Thư, hôm này có chuyện rất vui mừng. Mở miệng rồi, rốt cuộc cũng mở miệng rồi! Ha ha, anh thật là dự liệu như thần, hoàn cảnh đã thay đổi, Lý Quốc Triển và Sầm Đại Bằng đều thay đổi rồi. Trước kia hai người đều không mở lời, hôm nay chúng tôi lại thẩm vấn lại một lần nữa, cái gì bọn chúng cũng đều khai ra hết.



Trần Kinh đứng lên nói:

- Thật sao? Vụ án của các anh đã làm rõ ràng rồi sao?



Trần Lập Trung nói:

- Điều tra rõ rồi, chúng tôi đã sửa lại hồ sơ rồi!



Trần Lập Trung bỏ hoàn toàn thái độ tùy tiện cẩu thả lúc trước, trở lên rất nghiêm túc, anh ta cẩn thận lấy ra từ trong túi văn kiện ra một tập tài liệu, sau đó đưa tập tài liệu đó chuyển cho Trần Kinh, trên túi văn kiện có viết hai chữ “Tuyệt mật”.



Anh ta hạ giọng nói:

- Bí thư, văn kiện này trước mắt mới chỉ có ba người được biết, Cục trưởng Vệ, lão Đinh và tôi! Tuyệt đối không có người nào khác biết được nội dung bên trong!



Trần Kinh gật gật đầu, mở túi văn kiện, lấy từng tờ tài liệu bên trong ra xem!



Qua một lúc lâu, Trần Kinh đem toàn bộ văn kiện cho vào túi, sắc mặt trở nên khó xác định.



Hắn nghĩ những người có dính đến vụ án 6.23 sẽ rất nhiều, nhưng liên lụy lớn như trong văn kiện này, vẫn khiến cho người ta giật mình.



Theo như tin tức mà Sầm Đại Bằng đưa ra, Cục công an ở Hoàn Thành, Ủy ban kinh tế Thương mại, Ủy ban nhân dân thành phố, Hải quan vân vân mười mấy đơn vị đều có người liên quan đến vụ án này, mà ngay cả mấy doanh nghiệp nổi tiếng ở Hoàn Thành trong đó bao gồm cả doanh nghiệp nhà nước đều liên lụy, có cả Lục Đào.



Mà sau lưng Lục Đào có thể còn có người của Tỉnh thành.



Sầm Đại Bằng chỉ một tuyến này liền khiến người ta nhìn thấy mà giật mình.


Thảo nào vụ án 6.23 nhận được nhiều sự quấy rối như vậy, vì vụ án này liên lụy đến lợi ích của nhiều tổ chức, quá phức tạp, xem xong hồ sơ, Khương Thiếu Khôn cảm thấy toàn bộ Hoàn Thành đều là màu xám.



Vụ án 6.23 có thể đạt đến bước này, quả thực là một kỳ tích, vì vụ án này chạm đến sâu bên trong chính đàn ở Lĩnh Nam, mà là nước sâu không thấy đáy.



Ông ta liền có chút khâm phục Trần Kinh.



Dưới những áp lực lớn như vậy, dường như toàn bộ các đoàn thể có lợi ích đều chuyền động ào ào. Trần Kinh tự nhiên có thể đứng vững, mà rốt cuộc còn có thể đem vụ án cẩn thận chỉnh lý, đưa đến trước mặt Nhạc Vân Tùng.



Sự gian nan khổ cực trong chuyện này, không cần nghĩ cũng biết.



Hoàn Thành sắp thay đổi, Hoàn Thành sẽ thay đổi như thế nào? Bắt đầu thay đổi từ đâu?



Khương Thiếu Khôn cảm thấy đau đầu.



Ông ta lại nghĩ đến trước khi thực hiện ở Hoàn Thành, tờ giấy mà lãnh đạo trước kia viết cho ông ta.



Một tờ giấy dài hơn một mét viết có hai chữ “Cẩn thận”



Ông ta đến giờ phút này, cũng đã hiểu được chút ít hàm ý của hai chữ này. Cũng may là ông ta cẩn thận, trong khi tiếp xúc với Lục Đào để lại một tay.



Mà ở thời điểm mấu chốt, ôngta lại quyết định phân rõ quan hệ với Lục Đào, bằng không một vụ án 6.23, có lẽ ngay cả ông ta cũng kết thúc cuộc chơi ở đây.



Lục Đào là một nhân vật nguy hiểm, từ hồ sơ trước kia cho thấy, phía cảnh sát ở Hoàn Thành có thể bắt giữ anh ta bất cứ lúc nào, Lục gia ở Việt Châu, Lục Đào bị bắt, một đại gia có tiếng như vậy ở Lĩnh Nam, rất có thể sẽ hoàn toàn sụp đổ.



Sự tàn khốc của chính trị nhiều lúc không cần phải đấu tranh, mà nhiều lúc là ở đường đi, là ở xu thế chung.



Chiều hướng chung của bây giờ, như hồng thủy ngập trời, sợ rằng Lục gia nội tình thâm hậu, cũng khó có thể khống chế được cục diện này rồi.



Trần Kinh lướt qua hồ sơ, sau đó nhìn chằm chằm Khương Thiếu Khôn, ánh mắt hai người đối diện nhau, Khương Thiếu Khôn nhanh chóng đem ánh mắt chuyển đi.



Ánh mắt đối diện trong chốc lát, có thể khiến cho Khương Thiếu Khôn ý thức được, ánh mắt của Trần Kinh có sát khí kinh người, phỏng đoán lần này, Trần Kinh sẽ không để kết thúc như thế này, phải đại sát tứ phương!



- Chủ tịch thành phố, sau khi anh xem xong đống tài liệu này, có cảm nghĩ gì, anh nói xem?

Nhạc Vân Tùng mở miệng nói, ánh mắt nhìn chằm chằm vào mặt Khương Thiếu Khôn.



Khương Thiếu Khôn sờ sờ mũi, tiếng nói của tổ chức, trong lòng ông ta có thể có cảm nghĩ gì? Cảm nghĩ lớn nhất của ông ta là việc làm của Trần Kinh thật đáng sợ, khiến cho ông ta sởn cả gai ốc…