Quân Sủng

Chương 17 : Ngày Thứ Mười Ba

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Có việc gì thế?” Sắc mặt Vân Thường lạnh nhạt, giống như đứng ở trước mặt cô chỉ là một người xa lạ mới quen.



“Anh đã tìm em rất lâu.” Mặt Chu Nhân Trạch lộ vẻ sầu khổ: “Cái chung cư này anh không thể vào được, chỉ có thể mỗi ngày ngồi chờ ở bên ngoài, Vân Thường, em không thể đối tốt với anh hơn một chút sao?”



Giọng điệu đầy cầu khẩn cùng đáng thương, giống như cô là người từ bỏ anh ta vậy. Trong lòng Vân Thường bình tĩnh như mặt hồ, không vì lời anh ta nói mà nổi lên một gợn sóng nào.



“Anh có việc gì thế? Thời gian của em rất ít.” Vất vả lắm cô mới xin được Lục phu nhân cho mình chút thời gian riêng tư, có một tiếng đi ra ngoài đi bộ, cô không muốn đem thời gian quý giá này lãng phí ở những quá khứ không mấy vui vẻ đã qua kia.



“Vân Thường.” Chu Nhân Trạch nắm lấy bả vai của cô, đau khổ khuyên bảo: “Rốt cuộc tại sao em phải như vậy? Ly hôn không tốt sao? Anh nghe nói người đàn ông kia đã rời đi hôm qua, nhìn dáng vẻ anh ta cũng không thích em…tại sao em cứ phải treo cổ trên ngọn cây này chứ?”



Anh căn bản không thể hiểu nổi suy nghĩ của Vân Thường, người đàn ông kia xem cô như một món hàng hóa mua đi đổi lại, chẳng có chút tình cảm nào, mà anh thì sao, quen biết cô bốn năm, chẳng lẽ không sánh bằng mười ngày của người đàn ông kia sao?



Anh không ngại, không ngại cô đã thành người phụ nữ của người khác, rốt cuộc cô còn làm bộ làm tịch cái gì chứ? Không phải chỉ là hai năm không liên lạc với cô thôi ư? Đó là bởi vì anh thật sự quá bận, có lúc thậm chí ngay cả cơm cũng không ăn. Đâu còn có thời gian nghĩ đến những chuyện phong hoa tuyết nguyệt kia nữa?



Hai người yêu nhau chẳng lẽ không phải là biết thông cảm cho nhau sao? Anh thật không hiểu, Vân Thường là cô gái hiểu ý người như vậy, tại sao cứ chui rúc vào chiếc sừng trâu thế?



Anh đối xử với cô còn chưa đủ chân thành ư? Vừa lấy được bằng Thạc sĩ liền “ngựa không ngừng vó” chạy về, đến lời giữ lại của giáo sư cũng cự tuyệt, chỉ vì muốn thấy mặt cô, mà cái anh nhận được là gì? Tin tức cô đã kết hôn rồi!



Được, anh không trách cô, mắt của cô không nhìn thấy, khi đó đúng là không còn cách nào, kết hôn thì kết hôn. Nhưng bây giờ anh đã trở về! Anh có năng lực nuôi cô, tại sao cô còn muốn vạch rõ giới hạn với anh vậy chứ? Anh thật sự không hiểu.



Sau khi bị Vân Thường cự tuyệt, anh quả thật vừa đau lòng lại vừa thất vọng, nói thật, bây giờ cô đã sớm không phải là Vân Thường hoạt bát được vạn người chú ý năm đó nữa rồi, mắt không nhìn thấy, lại kết hôn. Còn anh thì có thêm một lớp ánh sáng vàng, so với quá khứ lại càng thêm chói mắt.



Anh có thể tìm được nhiều cô gái tốt hơn cô, nhưng tình đầu chung quy rất khó quên. Buổi tối, vừa nhắm mắt đều là hình ảnh của cô, mỗi một cái nhăn mày một nụ cười, không ngừng lướt qua trong đầu.


Bà đã nói đến mức này, Vân Thường cũng không nỡ cự tuyệt, chỉ có thể gật đầu đáp ứng, đổi lấy lại là một cái bấm lên mặt nữa của Lục phu nhân.



“Đội trưởng, đây là bản đồ!” Một người lính mặt đầy thuốc màu cung kính hành quân lễ với Lục Diệp, đưa một tấm bản đồ đã bị gãy lại nhàu nát cho anh.



“Vất vả rồi.” Lục Diệp gật gật đầu nói.



Không vất vả không vất vả! Người lính đó còn muốn nói thêm gì nữa, nhưng thấy Lục Diệp đã cúi đầu nghiên cứu bản đồ, chỉ có thể cứng rắn nuốt xuống những lời đã tràn đến khóe miệng, sùng bái nhìn Lục Diệp một cái, lúc này mới chuyển sang đứng một bên canh gác.



Đây chính là Lục Thiếu tá đã từng đóng quân ở biên giới *Trung – Miễn năm năm trời, Lục Thiếu tá làm vô số trùm ma túy nghe tin đã sợ mất mật! Rốt cuộc hôm nay anh ta cũng đã được nhìn thấy thần tượng của mình rồi !



*Biên giới giữa Trung Quốc và Myanmar



Lục Diệp cau mày nhìn bản đồ, đây hiển nhiên là tấm bản đồ đã có từ lâu, hơn nữa chỉ có một phần ven rừng rậm, phía trên còn có rất nhiều địa phương không mấy rõ ràng, chỉ có thể tham khảo khái quát, còn chi tiết thì căn bản không thể theo dấu hiệu trên đó để sắp xếp được.



Địa hình ở Hải Nam này vốn phức tạp, nơi đây lại còn là một mảnh rừng rậm nguyên thủy, lúc còn ở đơn vị, anh đã từng nghe qua địa phương hung hiểm này, nhưng lại chưa từng đến.



Đã nhiều năm như vậy, mọi thứ không biết đã thay đổi đến mức nào rồi, tấm bản đồ này, thật sự là vô ích!



Lục Diệp thở dài một cái, xem ra chỉ có thể “tùy cơ ứng biến” mà thôi. Anh để bản đồ xuống, đi ra khỏi bóng cây, mặt trời rất lớn, vừa ra bóng cây mắt liền bị chói đến mức không mở ra được, cũng may anh đã từng sống ở Vân Nam một thời gian dài, khí hậu nơi này cũng không khác Vân Nam là mấy, nên có thể nhanh chóng thích ứng được.



Lần này nhất định phải diệt trừ tận gốc băng nhóm buôn ma túy kia! Anh sẽ cố gắng hơn quá khứ! Cố gắng để có đủ thực lực bảo vệ cô, không để cho cô bị thương!



Lục Diệp siết chặt quả đấm, càng nhanh càng tốt! Thời gian nghỉ kết hôn chỉ có 40 ngày, anh nhất định phải mau chóng làm xong nhiệm vụ, sau đó trở về với cô! Anh sờ sờ mái đầu húi cua vừa cắt, trong đáy mắt thâm trầm đều là dịu dàng.