Quân Sủng

Chương 26 : Ngày Thứ Hai Mươi

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Edit: Fuly.



Trong bệnh viện không khí quả thật không tốt chút nào, Lục phu nhân sợ Vân Thường ở trong phòng bệnh cả ngày sẽ buồn bực, khó chịu liền dẫn cô đi xuống lầu tản bộ.



Cơ sở thiết bị ở Bệnh viện Trung tâm được trang bị vô cùng tốt, phòng bệnh cao cấp ở lầu sáu, phía dưới chính là một khoảng sân rộng, trong sân có một hồ sen, mặc dù bây giờ chưa nở hoa, nhưng vẫn xanh um một mảnh, cũng không biết được nuôi là loại thủy sinh vật chịu rét gì.



Mặc dù Lục Diệp rất muốn Vân Thường ở cùng mình nhiều hơn, nhưng anh cũng không phải là người ích kỷ, liền vui vẻ để Lục phu nhân dẫn Vân Thường đi.



Bên ngoài đã có chút khí Xuân, gió Bắc vốn lạnh lẽo cũng trở nên dịu dàng hơn rất nhiều, còn mang theo hơi thở ướt át, thổi vào mặt rất thoải mái.



Bên ngoài cũng đã đầy màu xanh, mặc dù còn chưa tới mức làm choáng ngợp tầm mắt, nhưng cũng khiến người ta không thể dễ dàng bỏ qua.



Vân Thường ngồi ở bờ hồ sen, chóp mũi ngửi được mùi hương thơm mát, tinh thần cũng sảng khoái hơn.



“Mẹ, khi nào Lục Diệp có thể xuất viện ạ?” Những lời này Vân Thường không dám hỏi trước mặt Lục Diệp, chỉ có thể lén hỏi Lục phu nhân.



Lục phu nhân nở nụ cười, trong mắt như trút được gánh nặng: “Nhanh thôi, chờ khoảng chừng một tuần lễ nữa, thân thể Lục Diệp sẽ tốt hơn. Vết thương kia nhìn dọa người, nhưng trên thực tế cũng không quá mức nghiêm trọng.”



Còn không quá nghiêm trọng sao, khiến tim của cả nhà cũng vứt vào chảo dầu sôi một lần rồi đấy.



Vân Thường hình như cũng bị tốc độ khôi phục của Lục Diệp làm cho kinh hãi, “Thật sao ạ?”



“Ừ” Lục phu nhân cười híp mắt nói: “Từ nhỏ thân thể Lục Diệp đã không tệ, ngược lại con đó…” Bà nhìn mắt của Vân Thường một cái, “Mẹ đã hỏi viện trưởng rồi, trị liệu bốn ngày một lần, viện trưởng nói nếu như khôi phục tốt, sau hai lần trị liệu là có thể nhìn thấy.”



Thân thể Vân Thường cứng đờ, có chút không dám tin: “Nhưng. . . . . . con bây giờ vẫn chưa nhìn thấy gì cả.” Tối đen, toàn bộ vẫn là một mảnh tối đen.



Lục phu nhân sờ sờ đầu của cô, an ủi: “Nào có thần kỳ như vậy.”



Vân Thường yên lặng gật đầu một cái, trong lòng vẫn không ôm hy vọng quá lớn.
Vân Thường cũng không hiểu sao Vân Quang Phương có thể liên lạc được với Lục phu nhân, đợi đến khi cô biết tất cả đều đã kết thúc. Cô bị cha của cô bán, bán với giá hai mươi vạn.



Hơn nữa, ngày cô bị mang đi đó, ông ta còn đích thân nói cho cô biết, về sau cho dù có đói chết cũng không được đến tìm ông ta, quan hệ giữa bọn họ coi như chấm dứt.



Ký ức đó giống như một chiếc mặt nạ đầy máu, hơi vạch ra là có thể nhìn thấy vết thương đáng sợ bên trong. Vân Thường chỉ cần nghĩ đến giờ phút này khoảng cách giữa cô và Vân Quang Phương gần như thế, tức giận trong lòng tựa như một ngọn lửa ngập trời, cháy hừng hực. Nóng cháy đến mức hận không thể xóa sạch tất cả dấu vết xuất hiện của Vân Quang Phương!



“Tôi không biết ông…ông đi đi.” Thân thể Vân Thường run rẩy, nhưng vẫn gắt gao đè nén cảm xúc đang muốn bộc phát của mình xuống, cúi đầu lạnh nhạt nói.



“Hừ, mới rời nhà mấy ngày liền quên ông đây hả?” Vân Quang Phương hừ lạnh một tiếng “Tao cũng vậy không cần nhiều, khoảng hai, ba vạn là được, Vân Thường, tao cũng đã nuôi mày một lần, đúng không?”



Vân Thường gần như bị ông ta làm cho tức cười: “Ông nuôi tôi? Tôi là do mẹ nuôi lớn! Ông nuôi đều là những người phụ nữ bên ngoài kia!”



“Mày!” Vân Quang Phương tức giận giơ tay lên, mắt thấy sắp rơi xuống mặt Vân Thường, lại nhớ tới mình bây giờ phải cầu cạnh cô, liền tức giận buông tay.



“Vân Thường, tao biết mày không xem tao là cha, mày cho tao năm vạn! Không, ba vạn, tao liền đi ngay lập tức, không bao giờ tới tìm mày nữa, mày thấy thế nào?”



“Tôi không có tiền.” Âm điệu của Vân Thường không thay đổi, lạnh gần như có thể kết thành băng: “Một đồng cũng không có!”



“Vân Thường! Mày đừng rượu mời không uống muốn uống rượu phạt!” Giọng điệu của Vân Quang Phương tàn nhẫn, giống như người ông ta đang nói không là con gái của mình mà là kẻ thù: “Mày cũng không muốn để cho người Lục gia biết chuyện của mày và Lâm Ngạn chứ!”



Ngực Vân Thường phập phòng kịch liệt, chỉ cảm thấy máu cả người đều vọt lên đầu, lực đạo mạnh mẽ đến mức khiến cho cả người cô có chút choáng váng.



Cô gắt gao nắm chặt quả đấm, vất vả lắm mới khiến mình giữ vũng được tư thái bây giờ: “Ông muốn làm gì thì cứ làm đó đi.”



Vân Quang Phương không ngờ tới cô thế nhưng mềm không được cứng không xong, trong khoảng thời gian ngắn chẳng thốt nổi nên lời. Nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Vân Thường, tay phải hận không thể trực tiếp vung lên!



Nhưng khi liếc mắt về hướng siêu thị thì ông ta cố đè lại kích động trong lòng mình. Vội vã đi vòng qua hồ sen, chỉ để lại một câu mang theo thâm ý ác độc: “Sẽ không dễ dàng như vậy đâu, mày chờ đó cho tao!”