Quân Sủng

Chương 33 : Ngày Thứ Hai Mươi Bốn

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Vân Thường đâu?” Lúc Lục Diệp từ trên lầu xuống, Lục phu nhân nhìn

trái ngó phải, không thấy bóng Vân Thường không nhịn được mở miệng hỏi.



Tối qua lúc Lục Diệp bế Vân Thường về, hai ông bà hoảng hồn, lại

không dám hỏi quá nhiều, đành để Lục Diệp bồng Vân Thường lên lầu nghỉ

ngơi.



Lúc đó đã gần sáng, tuy tìm được Vân Thường về rồi nhưng thượng tướng Lục và Lục phu nhân vẫn không ngủ ngon, mới sáng sớm đã vác cặp mắt

thâm quầng bò dậy, đang ngồi trong phòng khách uống trà thanh não thì

thấy Lục Diệp đi xuống.



Vừa khéo, nhân cơ hội Vân Thường không có đây hỏi xem rốt cuộc tối qua xảy ra chuyện gì.



“Đang ngủ.” Lục Diệp đặt mông ngồi xuống cạnh thượng tướng Lục, thò

tay cầm tách trà trên bàn làm một hơi hết sạch, bấy giờ mới chậm rãi thở ra, sắc mặt vẫn khó coi như cũ, không biết là do mất ngủ cả đêm hay do

gì khác.



“Tối qua…” Lục phu nhân không nắm chắc thái độ của con, chần chừ một

lát cuối cùng vẫn hỏi. Mặc kệ ra sao, ít nhất phải để ông bà biết chuyện thế nào.



Lục Diệp nhướng mày, tối qua xảy ra chuyện gì Vân Thường đã kể hết

với anh, không hề giấu diếm. Anh nghe mà hận không thể lập tức cầm dao

băm vằm Vân Quang Phương, lão ta đúng là cực phẩm trong đám cặn bã! Sống lãng phí không khí, chết ô nhiễm đất đai!



Vân Thường là con gái ruột của lão, sao lão có thể tàn nhẫn với Vân

Thường như thế, năm lần bảy lượt làm ra chuyện không bằng súc sinh! May

mà tối qua Lâm Ngạn đến kịp, nếu không…



Lục Diệp siết chặt nắm đấm, trong mắt xẹt qua chút hối hận. Thời điểm Vân Thường gặp nguy, anh còn không bằng một người dưng!



Có điều quả thật phải cảm kích Lâm Ngạn, sống lưng Lục Diệp ưỡn

thẳng, quay sang nhìn thượng tướng Lục, đôi mắt đen nhánh toát ra ánh

sáng lạnh toát chết chóc.



“Con nhất định không tha cho Vân Quang Phương!”



Thượng tướng Lục gật đầu, hớp nhẹ một ngụm trà, đương nhiên không thể tha! Người nhà họ Lục đâu có dễ ăn hiếp như thế!



Thấy con không nói gì, Lục phu nhân nôn nóng xoay vòng vòng, hận không thể cạy miệng Lục Diệp ra ngay.



May mà Lục Diệp biết tính mẹ mình, chưa chờ bà hỏi lại lần nữa đã nói hết mọi chuyện.


Vân Thường ngủ không yên ổn, mơ mơ màng màng cứ thấy ác mộng. Trong

mơ bị người ta truy đuổi, tỉnh lại đổ mồ hôi lạnh toàn thân, không tự

chủ được gọi tên Lục Diệp.



“Anh đây.” Lục Diệp ôm cô trong lòng, vuốt lưng cho cô dễ thở.



Bấy giờ Vân Thường mới thở hắt ra, chỉ có Lục Diệp bên mình cô mới thấy yên tâm được.



Mơ màng cả đêm, mồ hôi bê bết, không thoải mái, Vân Thường vặn vẹo trong lòng Lục Diệp, thì thầm: “Em muốn tắm.”



Lục Diệp ngẩn người, kế đó ừ một tiếng, bồng ngang Vân Thường lên đi thẳng vô phòng tắm.



Lần tắm rửa này, Vân Thường hầu như không động tay, Lục Diệp tỉ mỉ

rửa ráy mỗi chỗ trên cơ thể cô, xong mới dùng khăn lông lau khô lại bồng cô trở về giường.



Tóc Vân Thường chưa khô, thành ra Lục Diệp cũng không cho cô nằm

xuống, chỉ đỡ cô dựa vào đầu giường, kêu người làm bưng bữa sáng lên.



“Còn khó chịu không?” Lục Diệp sờ trán cô hỏi.



Vân Thường lắc đầu, nghĩ nghĩ lại gật đầu, trong lòng vẫn thấy chột dạ.



“Không sao, qua cả rồi.” Lục Diệp xót cô nhưng lại không biết diễn tả thế nào, đành không ngừng hôn lên khóe môi cô, hận không thể giấu cô

vào trong tim mình, để người khác không thể làm hại cô được nữa.



“Lục Diệp…” Vân Thường ôm eo anh, gối đầu lên bờ vai rộng của anh, trong lòng có chút hoảng hốt “Mắt em hơi đau…”



Sắc mặt thượng tướng Lục và Lục phu nhân rất khó coi, đi ra khỏi đội hình sự, kêu tài xế lái thẳng tới nhà họ Bùi.



Cứ tưởng chẳng qua Vân Quang Phương thấy tiền sáng mắt, muốn bán con kiếm tiền, ai ngờ sau lưng còn có Bùi Văn Văn nữa!



Cô gái này năm nay mới hai mươi hai, vừa lên năm tư, còn chưa ra khỏi tháp ngà trường học nữa, thế mà quá ác độc!



Xui khiến kẻ xấu đi hại người, còn là nhà cô chú rất thân với ba mẹ

mình nữa! Lục phu nhân nghĩ mãi không thông, vì sao đứa bé này còn nhỏ

mà bụng dạ đã xấu xa như thế!



Có điều lần này bất kể thế nào, bà cũng sẽ không bỏ qua cho cô ta nữa. Cho dù mẹ cô ta năn nỉ cũng không được!



Xe tiến vào cổng nhà họ Bùi, mắt Lục phu nhân xẹt qua một tia lạnh lẽo.