Quân Sủng

Chương 41 : Ngày Thứ Hai Mươi Chín 1

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Sáng hôm sau Vân Thường và Lục Diệp dậy sớm, vội vội vàng vàng chạy

về nhà họ Lục. Lần này thượng tướng Lục đích thân gọi điện thoại tới, vị tướng già trầm giọng, sặc mùi bất mãn, cách một cái điện thoại còn nghe ra được.



Vân Thường hơi hoảng. Bình thường lúc thượng tướng Lục không nổi nóng thì nghiêm mặt, toàn thân từ trên xuống dưới toát ra khí thế gia

trưởng, nếu nổi nóng vậy xong đời rồi?



Ngược lại Lục Diệp vẫn tỉnh bơ như cũ, thậm chí trên đường còn dừng lại một lát mua đồ ăn sáng cho Vân Thường.



Anh biết tính ba anh, chỉ cần không chống đối ông, bình thường rất

khó nổi cáu, huống chi còn có mẹ anh đó nữa, lửa có lớn mấy cũng phải

tắt, sợ cái gì?



Lúc hai người về tới nhà, thượng tướng Lục đang thẳng lưng ngồi trên

sofa xem báo, thi thoảng còn nhúc nhích, có điều trang báo kia nửa ngày

chẳng thấy lật.



Lục Diệp đi tới gọi một tiếng ba, thừa lúc thượng tướng Lục vểnh râu

trừng mắt chuẩn bị nổi giận thì vội vàng kéo Vân Thường tới trước mặt,

nói mắt Vân Thường lành rồi.



Lỗ tai thượng tướng Lục dựng lên, lập tức bị câu này dời lực chú ý, vội vàng ngẩng đầu đánh giá Vân Thường.



Thượng tướng Lục và Lục Diệp không giống nhau lắm, mặt mũi ông thô

kệch hơn, mày rậm mũi to, mặt vuông vắn, Lục Diệp là sự kết hợp với Lục

phu nhân, mặt mũi có mấy phần tinh tế, nhìn càng rắn rỏi tuấn tú hơn

thượng tướng Lục.



Song khí thế toàn thân hai người thì y hệt nhau, rắn rỏi kiên cường,

nhìn là biết từ quân đội ra. Cho dù hiện tại thượng tướng Lục đã già,

khí thế này cũng không suy giảm, ngược lại theo năm tháng hun đúc càng

thêm đậm chất.



Vành mắt Vân Thường ươn ướt, ngoan ngoãn gọi ba.



Thượng tướng Lục nghe cô gọi mà thoải mái tận cõi lòng, nào còn tức

giận nữa, lần đầu tiên nở nụ cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh mình “Lại đây,

ngồi đây với ba.”



Nói rồi lại nhìn Lục Diệp trước mặt, bực bội: “Con đứng đó làm gì

nữa, y như cây cột! Nên làm gì thì làm đi, ba nói chuyện với Vân Thường

lát đã.”



Thượng tướng Lục luôn có ý kiến với việc Lục Diệp cao hơn ông nửa cái đầu, giờ thấy anh đứng đó, mắt nhìn Vân Thường lom lom là tức mình, ông còn có thể xơi tái Vân Thường được chắc? Thằng chết toi này!


Rống xong, anh ta như mất hết sức lực, ôm ngực thở hồng hộc, chỉ là ánh mắt nhìn Lục Diệp còn mang theo địch ý tràn ngập.



Đến mức này rồi, Lục Diệp cũng ý thức được chỗ nào không đúng.



Theo lý thuyết, ở thời khắc nguy ngập đó, Lâm Ngạn cứu Vân Thường

chứng tỏ rất để ý cô. Anh cứ tưởng rằng tình cảm chị em giữa họ rất thắm thiết nhưng hiện tại xem ra, hình như không phải thế…



Lục Diệp lùi lại một bước, đôi mắt đen nhánh nặng nề nhìn Lâm Ngạn.



Có lẽ là cảm ứng trời sinh của đàn ông với tình địch, thiếu tá Lục

xưa nay luôn chậm chạp, giờ phút này bỗng nhiên nhìn ra được gì đó.



Anh cứ thế bình tĩnh nhìn Lâm Ngạn, nửa ngày mới rít qua kẽ răng “Cậu thích cô ấy?”



Dứt lời, Lâm Ngạn mới rồi còn như con thú bị xiềng đang giãy dụa đột

nhiên đỏ mặt lên, song vẫn miễn cưỡng duy trì khí thế của mình “Liên

quan gì anh? Anh là cái thá gì?!”



Lâm Ngạn không ưa Lục Diệp, gia thế tốt, địa vị cao thì đã sao? Chẳng phải hơn ba mươi còn không cưới được vợ? Bất quá là mua Vân Thường về

rồi, nếu chờ anh ta có tiền có địa vị, nhất định sẽ cướp Vân Thường về!



Có điều Lâm Ngạn quên, trên đời này có một câu là, gừng càng già càng cay, anh ta chê Lục Diệp già, Lục Diệp càng muốn cay chết anh ta!



Lục Diệp vuốt vuốt nút áo, gương mặt xưa nay luôn nghiêm túc bỗng

nhiên nặn ra một nụ cười dọa người, lộ cả hàm răng trắng bóc đều đặn,

sáng loáng chọc đau mắt Lâm Ngạn.



Anh nói: “Tôi là cái thá gì á? Trên pháp luật, trên thực tế tôi đều

là chồng Vân Thường!” Anh ngừng lại, ánh mắt âm u lạnh lẽo “Còn cậu, cả

đời này chỉ là em trai cô ấy thôi!”



Thiếu tá Lục thành tinh rồi, không học mà biết làm sao để đạt hiệu

suất cao nhất, phương pháp tốt nhất, biện pháp hiệu quả nhất, hung hăng

đả kích tình địch của mình!



Lâm Ngạn nghe anh nói xong, xoẹt một cái mặt hoàn toàn tái nhợt.



Thiếu tá Lục sờ cái đầu đinh ngắn ngủn, lòng sướng rơn, ranh con!

Kích thích chết mày! Còn dám mơ tưởng Vân Thường nhà tao nữa, lăn càng

xa càng tốt!