Quân Sủng

Chương 49 : Ngày Thứ Ba Mươi Lăm 2

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


“Sếp! Thiếu tá Lục!”



Vì thế, khi Lý Bác dẫn người theo đuôi Kim Hưng đuổi tới ngoại ô, mấy người đi trước là lính được Lục Diệp huấn luyện, vừa nhìn liền nhận ra

ngay người nằm bất tỉnh nhân sự trên đất là thiếu tá Lục bọn họ luôn

kính ngưỡng như thần thánh!



Lý Bác sớm nhận ra Lục Diệp, vì thế chân mày cau lại, cũng không nói

nhiều, phẩy tay cho hai người lính bên mình khống chế Kim Hưng đang ngồi cười như điên, tự mình đi tới cạnh Lục Diệp, dùng chân đá anh “Nè, Lục

Diệp, sao rồi?”



Đá mấy đá, Lục Diệp vẫn không phản ứng.



Lý Bác cảm thấy sự tình không xong, vội vàng ngồi thụp xuống kiểm tra tình huống, ai dè, vừa nhìn thì phát hiện mấu chốt.



Gần khuỷu tay Lục Diệp có một ống xy lanh!



Kim Hưng làm cái gì? Bán ma túy? Đám buôn ma túy này cùng hung cực ác khiến người ta phẫn nộ! Anh nhấc cánh tay Lục Diệp lên nhìn, vừa nhìn

liền thấy lỗ kim nhỏ xíu trên đó.



Giao chiến với bọn buôn ma túy nhiều năm, có thể nói Lý Bác cực kỳ

hiểu biết bọn chúng. Cho dù đặc chủng bọn họ trải qua đủ loại huấn luyện mũi nhọn, mỗi năm số người ngã gục trên đường truy bắt không đếm hết

được.



Anh cầm ống tiêm lên, kề vào mũi ngửi, tay run lên, lập tức biến sắc.



Lúc này, tự tin như Lý Bác, trong lòng hãy còn sót chút cầu may và không dám tin tưởng.



“Triệu Ân! Lại đây cho tôi!”



“Sếp!” Một người lính mặc may ô ngụy trang tức tốc chạy tới, dập gót hành lễ.



“Xem thử, đây là thuốc gì.”



Triệu Ân nổi danh mũi chó trong đội, bất kể là thuốc phiện gì, chỉ

cần cậu ta đưa lên mũi ngửi là lập tức phân biệt ra chủng loại thuốc

phiện, trước giờ chưa nhầm lẫn bao giờ!



Kỹ năng này từng giúp bọn họ rất nhiều mỗi lần làm nhiệm vụ, còn được cấp trên khen ngợi nhiệt liệt một phen.



“Rõ!”



Triệu Ân cũng không qua loa, nhận lấy xy lanh từ Lý Bác, cẩn thận rút ruột xy lanh ra ngửi.



Xy lanh trong tay rơi bịch xuống đất, Triệu Ân như bị rút hết sức,

ngồi phịch xuống đất, ngẩng đầu nhìn Lục Diệp được mấy người lính đỡ

dậy, trong mắt thoáng tia hoảng sợ.



“Nói!” Chữ này như thể rít qua kẽ răng Lý Bác, khó nhọc mà khô khan.



Thật ra nhìn thấy cử chỉ và vẻ mặt của Triệu Ân trong lòng anh đã có

kết luận rồi, chỉ vì chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, anh vẫn còn muốn hỏi một câu cuối cùng.



Song chung quy anh vẫn thất vọng rồi.




Đợi họ vừa đi, thượng tướng Lục vào thẳng thư phòng, bấm số đội trưởng hình sự.



“Lục Diệp ở chỗ các cậu?”



Đội trưởng thiếu chút nữa quăng điện thoại “Thượng… thượng tướng Lục… vâng, thiếu tá ở chỗ chúng tôi…”



“Người sao rồi?”



“Còn, còn ổn.” Đội trưởng hình sự không nắm bắt được tâm tư thượng

tướng Lục, không biết rốt cuộc ông đã biết chuyện Lục Diệp bị tiêm R1

hay chưa, đành dè dặt lựa lời.



“Nói tình hình cho tôi!”



“Cái đó… khá, khá tốt.”



Thượng tướng Lục thấy anh ta ấp a ấp úng thì tức điên vỗ bàn, tính nóng bốc lên “Nói chuyện! Rốt cuộc thằng ranh ấy sao rồi?”



Đội trưởng hình sự lập tức nghiêm trang “Thượng, thượng tướng… thiếu tá Lục cậu ấy, cậu ấy bị tiêm R1…”



Nói xong anh không dám thở, thấp thỏm chờ đợi phản ứng của thượng tướng Lục.



Thượng tướng Lục chau màu “Bảo Lý Bác nghe điện thoại!”



Đội trưởng lập tức thảy điện thoại cho Lý Bác, bấy giờ mới thở hổn hển, cảm thấy mạng mình nhặt về được rồi.



Thượng tướng Lục không nổi trận lôi đình như Lý Bác tưởng, cũng không nóng nảy sốt ruột khi nghe con bị tiêm chất gây nghiện mà hỏi bâng quơ

vài câu rồi cúp máy.



Tình huống gì thế?



Hỏi anh tin tức về hành tung của Kim Hưng từ đâu ra, còn có đuổi đến khu ngoại ô lúc nào, làm gì?



Cái này thì có liên quan gì với việc Lục Diệp bị tiêm R1?



Lý Bác chống cằm suy nghĩ, cảm thấy sự việc sao có vẻ kỳ lạ…



Anh ngoắc tay gọi cậu lính phụ trách trinh sát sáng nay “Tin tức Kim Hưng sáng nay tra từ đâu?”



Hai người lính đặc chủng phụ trách trinh sát nhìn nhau “Đương nhiên

là…” Nói đến đó dường như sực nghĩ ra điều gì, nhất thời im bặt.



Đầu bên này, thượng tướng Lục không bình tĩnh như Lý Bác nghĩ. Ông

tắt điện thoại xong lại vội vàng gọi vào một số khác, xác nhận đi xác

nhận lại mấy vấn đề rồi mới ngắt máy.



Đặt mông ngồi xuống ghế dựa, thượng tướng Lục chùi mồ hôi lạnh ứa

trên trán, hung hăng chửi một câu “Thằng khốn kiếp! Về xem có đánh chết

nó không!”



Song đôi mắt xưa nay luôn bình tĩnh giờ phút này lại sáng khiếp

người, ngay cả khóe môi luôn mím lại nghiêm túc giờ cũng không nhịn được nhếch lên.