Quân Sủng

Chương 52 : Ngày Thứ Ba Mươi Bảy 2

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Nước ấm từ trên đầu xả xuống, Vân Thường bị lột trần truồng nằm trong bồn tắm, mà Lục Diệp thì ăn bận chỉnh tề, thậm chí còn khoanh tay trước ngực đứng một bên, thong dong nhìn dáng vẻ nhếch nhác của cô.



Da mặt Vân Thường vốn mỏng, nào chịu được anh nhìn như thế. Cho dù tắm chung với anh cũng còn tự nhiên hơn thế này nhiều!



“Lục Diệp…” Cô ngẩng đầu nhìn anh năn nỉ, tỏ ý anh mau cởi quần áo ra đi.



Lục Diệp lại còn làm bộ không hiểu gì “Cái gì?”



Vân Thường cắn môi, mặt lập tức ửng hồng, dưới ánh đèn hơi mờ nhìn đặc biệt quyến rũ.



Lục Diệp không bật đèn lớn trong phòng ngủ mà chỉ mở một ngọn đèn nhỏ ngoài ban công. Diện tích ban công rất lớn, ánh đèn lại mờ, không khí

thế này nhìn càng mập mờ.



“Chúng ta cùng tắm có được không?”



Lục Diệp ngẩng đầu nhìn vòi sen phía trên, lại ngắm nghía nước trong

bồn, nước còn chưa mấp mé nửa ngực Vân Thường. Rất ít, chỉ chừng năm sáu phân, Lục Diệp lại cảm thấy tạm được, tiếp theo không phải chỉ ngâm

mình, anh còn dự tính khác.



“Cởi đồ cho anh.” Anh tắt vòi sen, đứng ở đó, thân hình cao to thẳng tắp, tỉnh bơ nói ra yêu cầu vô lý như thế.



Vân Thường lộ vẻ khó xử.



“Anh cởi giúp em rồi.” Ánh mắt Lục Diệp lướt qua bộ ngực lõa lồ của cô.



Nhưng… nếu cô đứng dậy không phải bị anh thấy hết à? Vân Thường vẫn ngượng, nghĩ nửa phút cũng không rục rịch.



Lục Diệp cũng không giục cô, trên cao nhìn ngắm cảnh đẹp bên dưới.

Hiện giờ Vân Thường ngồi trong bồn tắm, hai tay ôm ngực, nói là che bộ

phận quan trọng không bằng nói là thêm cảnh tay ôm đàn che nửa mặt hoa

đẹp mơ màng.



Nhất là khe ngực sâu thẳm kia, mắt Lục Diệp lấp lóe, hầu kết lăn lên lộn xuống.



Vân Thường còn ngơ ngác không biết gì, vẫn đang do dự.



Có nên cởi giúp anh không? Đằng nào cũng không phải anh chưa thấy…

với lại giờ mình đang mang thai, anh cũng chẳng thể làm gì mình, chẳng

qua là ai kia làm bộ thôi!



Vân Thường tự cổ vũ mình, khó khăn lắm mới nghĩ thông, co ro đứng dậy, trực tiếp bắt đầu cởi quần Lục Diệp.


“Được.”



Lục Diệp đứng dậy mở vòi sen, với tay lấy bàn chải đánh răng, nặn kem đánh răng rồi nhét vào tay cô.



Lại xả nước đầy bồn tắm, lần này thì thành thành thật thật ngâm mình tắm rửa.



Hai người quậy xong, Lục Diệp lôi dừa tươi mua buổi chiều trong tủ lạnh ra đưa cho Vân Thường “Uống mấy miếng?”



Vân Thường lắc đầu không muốn nói, mới chà răng và cái thứ có mùi kỳ

kỳ kia xong, huống hồ cô mới làm chuyện đó, cứ cảm thấy kỳ cục.



Lục Diệp cũng không ép cô, tự uống mấy hớp thì thả dừa xuống, chuẩn bị dẫn Vân Thường về giường ngủ.



Ngay lúc đó, bỗng nhiên điện thoại Lục Diệp đổ chuông. Anh đang bỏ

dừa vào tủ lạnh không rảnh tay bèn bảo Vân Thường nghe máy giúp anh.



Vân Thường ấn phím, đầu bên kia lập tức vang lên giọng con gái hào hứng “Lục Diệp…”



“Xin lỗi, anh ấy có việc, tôi…” Vân Thường định giải thích thì bên kia nghe giọng cô bỗng ngắt máy.



Vân Thường cau mày song không nói, chỉ đưa điện thoại cho Lục Diệp “Không biết sao tự dưng bên kia tắt máy rồi.”



Lục Diệp gật đầu, thờ ơ liếc số điện thoại một cái, sắc mặt chợt đổi. Sải bước đẩy cửa chạy ra ban công, bấm số gọi lại.



Lần này phỏng chừng kết nối được, hai người nói một hồi mới xong.



Bỗng dưng lòng Vân Thường dâng lên cảm giác không thoải mái. Lục Diệp chưa giấu cô cái gì bao giờ, nhưng người phụ nữ bên kia điện thoại là

ai mà khiến anh muốn nghe điện thoại sau lưng cô?



Đã vậy cô ta vừa nghe tiếng cô là ngắt máy!



Buổi tối nằm trên giường, Vân Thường cứ nghĩ mãi vấn đề này, trăn qua trở lại mãi không ngủ.



Cuối cùng vẫn không nhịn được mà hỏi “Lục Diệp, anh mới… gọi điện cho ai thế? Có chuyện gấp sao?”



Lục Diệp im lặng một lúc mới đáp: “Không có, chỉ là một người bạn.”



Là bạn thật à? Nhưng vì sao bạn bè mà lại thế? Vân Thường không tin

lời Lục Diệp lắm nhưng cô không phải người ưa tra gạn tới cùng, đành im

lặng không nói tiếp, trong lòng bắt đầu khó chịu lên.