Quân Sủng

Chương 54 : Ngày Thứ Ba Mươi Tám 2

Ngày đăng: 13:33 30/04/20


Trong phòng yên tĩnh rợn người. Vân Thường và Lục Diệp ngồi đối diện nhau song không ai mở miệng nói chuyện.



Mặt Vân Thường rất bình tĩnh, trừ hơi tái nhợt ra thì không khác gì

ngày thường. Chỉ là đôi tay đặt sau lưng hơi run, lòng bàn tay đầy mồ

hôi lạnh.



Đối với việc Vân Thường đụng phải cảnh mình lôi lôi kéo kéo một người phụ nữ khác, Lục Diệp không giải thích lấy một lời. Trừ im lặng chỉ có

im lặng.



Cuối cùng, vẫn là Vân Thường không kềm được mở miệng hỏi “Người phụ nữ ban nãy là ai?”



Tất cả phơi bày hết trước mắt, tim Vân Thường đau nhói, hận không thể mất hết tri giác ngay lập tức, không nghĩ gì được mới tốt.



Thế nhưng cảnh Lục Diệp kéo người phụ nữ đó không buông cứ không

ngừng tua đi tua lại trong đầu cô, làm lòng cô rối loạn, lại không biết

bắt đầu làm rõ từ chỗ nào.



Lục Diệp ngước mắt nhìn Vân Thường, vẫn nói y như hôm qua “Bạn.”



Rốt cuộc là loại bạn gì mà kéo tay người ta, xin người ta đừng đi.

Vân Thường không phải đồ ngốc, vẻ nôn nóng hoảng loạn trên mặt Lục Diệp

cô thấy cả, cũng hiểu được, rõ ràng… rõ ràng là sợ mất đi.



Tim Vân Thường chua xót đau nhức vô cùng, cơ hồ không áp chế nổi nước mắt muốn trào ra. Từ lần đầu tiên gặp nhau tới giờ, Lục Diệp rất tốt

với cô, tốt tới mức khiến cô dần mê muội mất đi bản thân, triệt để vất

bỏ ý nghĩ tiêu cực lúc mới tới nhà họ Lục, muốn từ nay về sau cùng anh

chung sống hạnh phúc.



Nhưng chuyện xảy ra hôm nay như một đòn cảnh cáo, một gậy đánh cô ra

khỏi giấc mơ đẹp, ép cô không thể không đối mặt với sự thật tàn khốc.



Anh có người mình thích, lại cứ lừa dối cô…



“Anh nói dối.” Vân Thường nhìn vào mắt anh, lòng không ngớt run rẩy “Em muốn nghe lời nói thật.”



“Chỉ là bạn.” Lông mày Lục Diệp chau chặt, nghiêng đầu né tránh ánh

mắt Vân Thường, cứ khăng khăng mình và người phụ nữ kia chỉ là bạn.



Những ngày khổ sở quá nhiều rồi, cũng sẽ không dễ dàng để lộ yếu ớt trước mặt người khác.



Quá khứ, anh yêu anh thương cô. Cô liền xem anh là chỗ dựa duy nhất

của mình, lúc cảm thấy tủi thân tự nhiên sẽ rơi lệ trước mặt anh.



Nhưng hiện tại, Vân Thường cắn răng dằn xuống nước mắt muốn dâng

trào, cô không có biện pháp tiếp tục phát tiết chính mình trong lòng anh mà không kiêng nể gì nữa.



Cô ra sức bình ổn lại giọng nói run run của mình, đầu không ngừng

nghĩ những chuyện khác, cố gắng không để mình mất kềm chế trước mặt Lục

Diệp.



“Được, vậy vì sao anh không cho cô ấy đi?”



Chuyện đến nước này rồi cũng không có gì phải giấu, cô mong Lục Diệp
Lục Diệp dở khóc dở cười. Vừa định nói chuyện với cô thì thấy cô cứ thế

rớt nước mắt.



Lục Diệp sợ nhất là thấy Vân Thường khóc, nhất thời luống cuống tay

chân. Thả ấm trà xuống đất, ôm cô vào lòng dỗ dành: “Sao vậy, sao lại

khóc?”



Tất cả mọi ấm ức nháy mắt trào ra, Vân Thường khóc không thành tiếng, Lục Diệp dỗ sao cũng không nín.



Lục Diệp nóng ruột vò đầu bứt tóc, hết sờ đầu lại hôn mặt, không cái nào có tác dụng.



Đương lúc anh không biết phải làm sao thì bỗng nhiên Vân Thường nghẹn ngào: “Có phải anh muốn đi không?”



Lục Diệp: “?”



Vân Thường ngẩng đầu, nước mắt mịt mờ lên án anh “Em không về bộ đội

với anh nữa, em muốn về nhà! Anh dẫn người phụ nữ đó đi đi!”



Thiếu tá Lục mới nghe nửa câu đầu đã hồn vía lên mây, nào bận tâm

được nửa câu sau chứ. Ôm Vân Thường cứng ngắc: “Nghe lời, đừng quậy.”



Mặt Vân Thường bi thương “Em quậy? Anh sắp đi theo người đàn bà khác rồi!”



Bấy giờ Lục Diệp mới cảm thấy sự việc không đúng “Anh sắp đi theo ai?”



Vân Thường giãy khỏi vòng ôm của anh “Anh còn giả ngu! Anh cầu xin cô ta đừng đi, còn nắm tay cô ta, hôm nay em nhất định phải hỏi rõ ràng!

Các, các người rốt cuộc có quan hệ gì?”



Lục Diệp sửng sốt chớp mắt, vất vả lắm mới tiêu hóa được lời Vân Thường.



Cô đang ghen?



Tim thiếu tá Lục nhất thời lơ lửng song cũng không quên Vân Thường còn đang khóc kìa.



Vội vàng thu hồi đắc ý nho nhỏ trong mắt, vươn tay lau nước mắt trên mặt Vân Thường.



“Bọn anh không có quan hệ thật mà.”



Thấy Vân Thường vẫn không tin, Lục Diệp mỉm cười, thò tay ấn công tắc điện trên tường.



Ánh sáng đột ngột phá vỡ bóng tối, mắt Vân Thường bị chói, mấy giây sau mới thích ứng lại.



Vừa định nói tiếp với Lục Diệp lại bị thứ trên nền nhà hấp dẫn toàn bộ sức chú ý: “… đây…”



“Thích không?”



Gương mặt luôn nghiêm túc của Lục Diệp nở nụ cười nhạt, đồng tử đen

nhánh lấp lánh dưới ánh đèn. Anh xoay mặt Vân Thường qua, nhìn sâu vào

mắt cô.



“Vân Thường, em thích không?”