Quan Thần

Chương 107 : Chủ tịch huyện Thạch thăm dò

Ngày đăng: 03:44 20/04/20


Có hai điều khiến Thạch Bảo Lũy khó có thể hạ quyết tâm chính là: Ông ta không rõ hậu trường của Lý Đinh Sơn thế nào, càng không rõ Lý Đinh Sơn đến huyện Bá là chỉ ghé chân hay muốn thực sự thi triển tay chân. Đương nhiên khiến ông ta càng lo lắng hơn chính là, nếu chẳng may bởi vì động tới Lý Đinh Sơn mà chọc giận Thẩm Phục Minh, cho dù Thẩm Phục Minh e dè bối cảnh của Lý Đinh Sơn, không làm gì được Lý Đinh Sơn thì vẫn có rất nhiều biện pháp để đá đít mình. Hậu trường của ông ta không đủ cứng rắn, chính là nhân tố mấu chốt khiến ông ta vẫn không thể thăng tiến thêm được.



Thạch Bảo Lũy muốn thăm dò Lý Đinh Sơn một chút. Khi Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên sinh ra xung đột ác liệt, ông ta ở một bên âm thầm quan sát phản ứng của các bên. Nếu Lưu Thế Hiên thu được thắng lợi, ông ta liền tiếp tục danh nghĩa chủ tịch huyện không có thực quyền của mình. Nếu Lý Đinh Sơn chiếm cứ thượng phong, ông ta sẽ thừa cơ bỏ đá xuống giếng tiêu diệt Lưu Thế Hiên, sau đó phối hợp công tác thật tốt với Lý Đinh Sơn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.



Có một điều khiến Thạch Bảo Lũy không hoàn toàn xem trọng Lý Đinh Sơn chính là, hoàn cảnh địa lý của huyện Bá rất đặc thù, gần như là một thế giới khép kín, mặc cho thành phố và tỉnh ủng hộ cũng không có khả năng thay đổi hoàn cảnh mạnh mẽ. Ngu Công dời núi chỉ là chuyện thần thoại (1), huyện Bá có diện tích không nhỏ, có bình nguyên rộng gần như có thể tương đương với bốn, năm huyện khác, nhưng bị cô lập giữa mấy ngọn núi bao quanh. Nếu bàn về khoảng cách chim bay, thực ra huyện Bá còn gần Bắc Kinh hơn cả thành phố Chương Trình. Nhưng huyện Bá là huyện của tỉnh Yến, Bắc Kinh khẳng định sẽ không để ý tới huyện Bá bần cùng lạc hậu, mà thành phố Chương Trình cũng gần như quên sự tồn tại của huyện Bá, tỉnh lại càng không cần phải nói. Ánh mắt của tỉnh đều đặt ở mấy huyện giàu có vùng duyên hải và những huyện lớn chuyên cung cấp nhiều lương thực ở trung bộ, bình thường sẽ không chú ý về mặt bắc. Cho dù ngẫu nhiên đảo ánh mắt về phía bắc thì bình thường cũng chỉ đến Bắc Kinh là thôi, Mà nếu đứng ở tỉnh thành xem thì huyện Bá vừa lúc ở phía bắc của Bắc Kinh.



1. Ngu Công dời núi



China ABC----Chuyện Ngu công dời núi



Huyện Bá trên cơ bản liền giống như một đứa bé bị bỏ rơi, cha không yêu, mẹ không thương, ngay cả ông bà cũng đều không thích, không có công nghiệp, nông nghiệp lại không phát đạt, dựa vào cái gì phát triển kinh tế? Dựa vào cái gì thay đổi hiện trạng?



Cho nên lại nói tiếp từ khi Lý Đinh Sơn nhậm chức Bí thư huyện ủy tới nay, Thạch Bảo Lũy vẫn có tâm lý lo được lo mất, vừa muốn đánh bạc một phen, kết hợp với Lý Đinh Sơn lấy đi quyền lực của Lưu Thế Hiên, cũng tiện cho việc thi triển tay chân. Cho dù không có chiến tích chói mắt nhưng ít nhất cũng có thể thay đổi hiện trạng sống dở chết dở của huyện Bá. Trong lòng ông ta không phải là không có khát vọng chính trị, cũng muốn được người lưu danh, chỉ có điều bị kẻ khác kiềm chế ở khắp nơi khắp chốn, rất nhiều hùng tâm tráng chí đều bị sự thật vô tình làm phai mờ đi.



Sự độc quyền của Lưu Thế Hiên chính là chướng ngại vật lớn nhất. Nếu Lý Đinh Sơn có thể ra tay thay mình giải quyết phiền toái, lại bỏ đi cái giá của bí thư huyện ủy, chủ động hợp tác với mình, vậy thì tốt biết bao nhiêu? Thạch Bảo Lũy cũng biết ôm cây đợi thỏ là chuyện không tưởng, nhưng ông ta không có hậu trường mạnh mẽ cứng rắn, cũng không có tài năng hơn người, có chút ảo tưởng không thực tế cũng là chuyện bình thường.



Khi công ty Thương mại Bối Hà chính thức đệ trình nhận thầu núi hoang với Ủy ban nhân dân, ông ta chỉ liếc mắt một cái liền nhận ra vấn đề: Cổn Long Câu! Con trai Lưu Thế Hiên là Lưu Hà kiếm tiền bằng cách lợi dụng thôn dân xã Cổ Trại thu hoạch nấm khẩu bắc và rau quyết miễn phí cho mình chính là bí mật mà người nào ở huyện Bá cũng biết. Nhưng bởi vì có Lưu Thế Hiên nên biết là một chuyện, không ai nói ra lại là chuyện khác. Dù sao Thạch Bảo Lũy cũng đã tới huyện Bá hơn hai năm, biết rất rõ ai có quan hệ với ai. Pháp nhân của Thương mại Bối Hà là Dương Bối, sao ông ta có thể nhìn không ra vấn đề trong đó? Nếu không, có cửa làm ăn phát tài bí mật như vậy tại sao lại đưa ra ngoài cho người ta biết, trừ khi là Lưu Hà thối óc rồi!



Óc Lưu Hà đương nhiên không thối, vậy khẳng định là đã xảy ra vấn đề ở chỗ nào đó khiến y không thể không làm như vậy! Chẳng lẽ là Lý Đinh Sơn? Vốn luôn chờ Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên sinh ra xung đột, Thạch Bảo Lũy đột nhiên cảm thấy hai mắt sáng ngời, cho rằng một cơ hội tuyệt hảo đã xuất hiện trước mắt!



Tuy nhiên khiến Thạch Bảo Lũy cảm thấy thất vọng chính là, khi lần đầu tiên ông ta đến báo cáo Lý Đinh Sơn về việc Thương mại Bối Hà xin nhận thầu núi hoang, Lý Đinh Sơn từ chối cho ý kiến mà chỉ tỏ vẻ đó là công việc của Ủy ban nhân dân, Lý Đinh Sơn không tiện can thiệp quá nhiều.



Trong lòng Thạch Bảo Lũy thầm oán giận: Nếu gặp phải Bí thư quá để ý, bề ngoài thì nói không can thiệp vào sự vụ của Ủy ban nhân dân, nhưng nếu sự tình trọng đại mà không báo cáo trước với Bí thư chính là biểu hiện không coi nhân vật số một vào trong mắt. Nhưng nếu việc lớn việc nhỏ đều tới báo cáo, gặp phải Bí thư không thông tình lý, sẽ tức giận mình không dám chịu trách nhiệm. Bản thân là nhân vật số một của Ủy ban nhân dân, không có khả năng và ánh mắt nắm chắc toàn cục, liệu có phải là không đủ năng lực hay không?



Thực ra Thạch Bảo Lũy không nghĩ rằng Lý Đinh Sơn quá để ý, chỉ có điều ông ta không đoán ra nổi ý tứ sâu xa mà Lý Đinh Sơn không nói ra. Chẳng lẽ hành động này của Lưu Thế Hiên không phải nhằm vào Lý Đinh Sơn? Chẳng lẽ Thương mại Bối Hà không phải cố ý thành lập vì sự xung đột của Lý Đinh Sơn và Lưu Thế Hiên?
Quả nhiên Thạch Bảo Lũy không đổi sắc mặt, lại tiếp tục nói:



- Bí thư Lý từ tỉnh thành tới đây, kiến thức rộng rãi, quen biết người cũng nhiều, xem có thể tìm một, hai công ty từ tỉnh thành tới huyện Bá đầu tư cạnh tranh công bằng với Thương mại Bối Hà hay không? Có khi ngọn núi hoang mà chúng ta vốn vẫn bỏ qua thật sự có thể đào ra được kho báu thì sao.



Lý Đinh Sơn nghe vậy cũng hiểu được ý tứ của Thạch Bảo Lũy: Đầu tiên là thử xem giữa Thương mại Bối Hà và mình có vấn đề gì không. Lại lấy danh nghĩa kéo đầu tư từ tỉnh thành tới để dò xem mình có bối cảnh gì không. Tổng thể mà nói, Thạch Bảo Lũy vẫn giữ thái độ nhìn từ xa, nếu không thấy một góc hậu trường của mình, khẳng định sẽ không có biểu hiện gì.



Trong lòng Lý Đinh Sơn mơ hồ không vui. Trong quan trường có rất nhiều người muốn mọi việc đều hoàn hảo với cả hai bên, nhưng cuối cùng bình thường đều không có kết cục tốt. Tuy nhiên nghĩ lại, hôm nay Thạch Bảo Lũy có thể chủ động tới nói tìm thêm mấy công ty để cạnh tranh với Thương mại Bối Hà, bề ngoài muốn là thử phản ứng của mình, kỳ thật cũng là biểu hiện muốn làm thân, ít nhất cũng biểu lộ lập trường của ông ta là sẽ không thiên vị Lưu Thế Hiên. Lý Đinh Sơn cười cười, giơ tay chỉ Hạ Tưởng:



- Chủ tịch huyện Thạch nói rất đúng, mấy hôm trước Tiểu Hạ đã tìm được một người bạn là thương nhân ở tỉnh thành cùng tới Cổn Long Câu khảo sát thực địa, đang chuẩn bị đề xuất với huyện xin nhận thầu. Tình huống cụ thể thì để Tiểu Hạ báo cáo một chút với Chủ tịch huyện Thạch.



Thạch Bảo Lũy thầm kinh hãi trong lòng, Lý Đinh Sơn thật đúng là coi trọng Hạ Tưởng, chuyện lớn như vậy mà cũng trực tiếp đổ lên người hắn, thật sự là tận hết sức giúp đỡ hắn. Ông ta nghĩ Lý Đinh Sơn cố ý đổ công lao lên người Hạ Tưởng là vì muốn đề bạt hắn mà không biết rằng, Hạ Tưởng đúng là người tìm được thương nhân tới đầu tư.



Thạch Bảo Lũy cũng âm thầm cảm thấy may mắn vì lần này đến đây xem như đúng rồi. Quả nhiên là Lý Đinh Sơn muốn động Lưu Thế Hiên, không ngờ muốn ra tay trước với Cổn Long Câu. Đây chính là nhổ răng hổ, Lưu Thế Hiên không phản ứng kịch liệt lại mới là lạ, chỉ sợ là còn có chuẩn bị ở phía sau. Lý Đinh Sơn muốn ra tay trước, chẳng lẽ là sớm có tính toán?



Hạ Tưởng trước hết gật đầu với Lý Đinh Sơn, sau đó mới nói với Thạch Bảo Lũy:



- Chủ tịch huyện Thạch, tỉnh thành có một công ty thực lực hùng hậu muốn nhận thầu Cổn Long Câu, sau đó xây dựng một nhà máy gia công thực phẩm lớn ở huyện, tổng đầu tư mức không nhỏ, đã đạt thành ý kiến bước đầu. Chi tiết cụ thể thì chờ thêm một đoạn thời gian, người phụ trách công ty sẽ tự mình tới huyện Bá, báo cáo với Chủ tịch huyện Thạch và chính thức đệ trình lên. Vốn Bí thư Lý muốn tôi làm tốt công tác giai đoạn trước, chờ đến khi hòm hòm rồi sẽ báo cáo tỉ mỉ tình huống với Chủ tịch huyện Thạch, cũng vừa lúc Chủ tịch huyện Thạch có ý kiến muốn thu hút đầu tư, tôi liền báo cáo trước một chút. Tuy nhiên nếu chẳng may cuối cùng sự tình không thành thì Chủ tịch huyện Thạch cũng không nên trách tôi công tác bất lực.



Thạch Bảo Lũy tươi cười nói:



- Sao lại thế chứ? Tôi cảm tạ thư ký Hạ còn không kịp. Có thể kéo đầu tư đến huyện Bá là một chuyện tốt rất lớn. Nếu sự tình thành công, tôi sẽ đại biểu Ủy ban nhân dân cảm tạ cậu.



Từ khi Thạch Bảo Lũy đảm nhiệm Chủ tịch huyện tới nay, công ty thu hút đầu tư của huyện Bá gần như lâm vào tình trạng đình đốn. Hơn hai năm liền mà tổng cộng không đến một trăm ngàn tệ đầu tư vào huyện Bá, hơn nữa tất cả đều là dựa vào quan hệ tình cảm cá nhân để qua lại, tài chính dạo một vòng qua huyện Bá rồi lại chuyển đi, căn bản không hề sinh ra hiệu quả và lợi ích kinh tế gì. Nếu đầu tư mà Hạ Tưởng nói có thể thật sự rót xuống, đó chính là khoản đầu tư lớn nhất và duy nhất của huyện Bá trong vòng mấy năm qua.