Quan Thần

Chương 125 : Bước thứ nhất - Chia sẻ

Ngày đăng: 03:44 20/04/20


Lúc này là đã gần trưa, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phùng Húc Quang, liền chạy tới đón.



Phùng Húc Quang tới đây, mang theo hai người trợ lý giúp việc, một là Bình Hồ Vĩnh khoảng 27 tuổi, dáng người cao lớn, nhìn qua có vẻ hấp dẫn và bốc đồng, một người là Trịnh Tuyết Bích, khoảng 25 tuổi dáng người xinh xắn yểu điệu, không phải quá đẹp nhưng thuộc dạng người đẹp, rất hấp dẫn người khác.



Phùng Húc Quang ôm chầm lấy Hạ Tưởng, cười ha hả nói:



- Sau này Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích sẽ ở lại huyện Bá, xin thư ký Hạ chiếu cố nhiều hơn. Hy vọng lãnh đạo tuy trăm công ngàn việc nhưng cũng rút ra ít tinh lực, đề xuất một số ý kiến đáng giá đối với công tác của hai người này.



Hạ Tưởng không chút khách khí đánh cho Phùng Húc Quang một cái rồi nói:



- Ít cái bộ dạng này đi, không cần dùng lời hay ý đẹp để ăn mòn cán bộ Đảng viên ưu tú như tôi. Tuy vậy, xét lời nói thật lòng của anh, tôi quyết định, đối với việc nhà máy thực phẩm của anh thì tôi phải toàn tâm phục vụ.



Nói giỡn mấy câu rồi Phùng Húc Quang cho hai người Trịnh, Hồ đi tham quan hiện trường, sau đó lúc trở về phải hoàn thiện tư liệu, thật ra ý tứ chính là muốn tách hai người bọn họ đi. Chờ hai người đánh xe đi khỏi, hắn mới kéo Hạ Tưởng đi vào trong phòng, đóng cửa phòng lại hỏi:



- Ông em, chú nói cho tôi biết có mấy phần chắc chắn?



- Tám phần (80%)!



Hạ Tưởng biết Phùng Húc Quang lo lắng Cổn Long Câu bị nhà họ Lưu cướp đi. Đây là do Phùng Húc Quang nhận định Cổn Long Câu có giá trị kinh tế rất lớn, nếu bị người khác cướp đoạt mất thì thật tiếc nuối. Hạ Tưởng đối với Phùng Húc Quang thì cũng ăn ngay nói thật nên nói:



- Tôi đã tìm được một công ty ở thành phố Chương Trình làm quân xanh, thay anh khuyếch trương khí thế, ngăn chặn Công ty Thương mại Bối Hà. Đương nhiên điều kiện tiên quyết cuối cùng vẫn là biểu quyết của hội nghị thường vụ, nhưng có một công ty lớn đến từ thành phố Yến đến đầu tư ở huyện Bá, ít nhất là có thể nâng cao hình tượng của huyện Bá, sẽ làm một số ủy viên thường vụ đang lắc lư sẽ thiên hướng về phía chúng ta thêm một ít.



- Công ty làm quân xanh có điều kiện gì không?



Phùng Húc Quang làm kinh doanh nhiều năm, hắn biết không có chuyện một công ty tự nhiên nguyện ý làm việc tốt không công, làm quân xanh thì




- Thư ký Hạ, xin hỏi tìm Chủ tịch huyện Thạch có chuyện gì không?



Trong lòng Hạ Tưởng có chút không vui, hắn vừa mới nói rằng Bí thư Lý muốn tìm Chủ tịch huyện Thạch, Bí thư muốn tìm Chủ tịch thì thư ký không cần đích thân đi mời mọc mà có thể chỉ cần gọi một cú điện thoại. Hắn tự mình đi mời Thạch Bảo Lũy như thế này là đã tỏ ý tôn trọng, rồi thế mà trong ý tứ của Tạ Trọng Chí chẳng những không tôn trọng mà còn có ý từ chối, hắn nói:



- Thư ký Tạ, Bí thư Lý có chuyện muốn mời Chủ tịch huyện Thạch tới. Ông ta đang ở trên phòng chờ, lý do gì thì không thấy Bí thư Lý nói, anh vào thông báo được không?



Thanh âm Hạ Tưởng hơi lớn, Tạ Trọng Chí bị nghẹn lại, vẻ mặt đỏ bừng. Ý tứ của Hạ Tưởng rất rõ ràng, mày muốn biết Bí thư Lý tìm Chủ tịch huyện Thạch có chuyện gì thì mày còn chưa đủ tư cách.



Thạch Bảo Lũy nghe thấy có tiếng nói ồn ã ở bên ngoài, đẩy cửa đi ra đang muốn hỏi lý do, gặp Hạ Tưởng, đầu tiên là sửng sốt, sau đó lập tức mỉm cười:



- Thư ký Hạ, có phải Bí thư Lý tìm tôi có việc gì phải không? Nếu như vậy thì cần gì phải phiền toái để cậu đi xuống dưới này, lần sau chỉ cần gọi cuộc điện thoại là được. Tiểu Tạ, về sau thư ký Hạ đến, không cần thông báo, có thể vào thẳng trong phòng.



Tạ Trọng Chí xẩu hổ gật gật đầu, cúi đầu nói:



- Tôi đã biết, thưa Chủ tịch huyện Thạch.



Lúc Thạch Bảo Lũy nghe nói là cùng nhau đi ăn cơm với hai nhà đầu tư đến từ thành phố Chương Trình và thành phố Yến, là ông ta và Bí thư Lý cùng nhau ra mặt tiếp khách, rõ ràng hắn hơi ngẩn ra, không thể tin nổi, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lý Đinh Sơn một cái, trong mắt hiện lên vẻ sôi nổi và kích động. Hắn như thế nào mà không rõ ý tứ của Lý Đinh Sơn, rõ ràng là muốn chia sẻ một bộ phận chiến tích với hắn. Đối với một người đang khát vọng tiến thêm lên một bước như Thạch Bảo Lũy thì chiến tích là khát vọng quý giá duy nhất mà hắn muốn có.



Hắn không có thủ đoạn để lật trời, cũng không biết các nhà đầu tư ở phố Yến, thậm chí ngay tại thành phố Chương Trình cũng không có căn cơ quá sâu, toàn bộ bước đi của hắn đến lúc này đều là kết quả của nhiều năm phấn đấu cố gắng, quá mệt mỏi cũng như quá khó khăn của hắn. Hơn nữa, tại huyện Bá thâm sơn cùng cốc này, không có đường thông đến các nơi khác, lại không có nông nghiệp, chiến tích có vẻ còn xa xôi hơn so với các vì sao trên bầu trời.



Bây giờ Lý Đinh Sơn lại đồng ý chia sẻ với hắn. Ban đầu thì đúng là hắn tràn đầy oán giận với việc Lý Đinh Sơn hàng không tới đây cướp mất vị trí, bây giờ thì toàn bộ các oán giận này đã tạm thời được vứt bỏ hết, hắn có chút nhổm lên, nói năng hơi lộn xộn:



- Thật tốt quá, chuyện tốt, chuyện rất tốt. Huyện Bá có Bí thư Lý xem ra sẽ thay đổi được cục diện lạc hậu.