Quan Thần

Chương 128 : Lòng người dao động

Ngày đăng: 03:44 20/04/20


Ngô Anh Kiêt cũng không dám xem thường dạng người miệng nam mô, bụng một bồ dao găm như Lưu Thế Hiên. Hắn liền cân nhắc một chút, nghĩ thầm rằng căn cứ vào tình huống bây giờ xem ra công ty thương mậu Mễ Thị là có quan hệ với Vương Toàn Hữu, nếu Vương Toàn Hữu cũng tự lập ra đỉnh núi thì hắn theo sát bước với Lưu Thế Hiên cũng không có việc gì. Sau khi suy nghĩ, hắn liền nói:



- Làm việc phải lấy tính tin cậy làm đầu. Tôi ủng hộ công ty Thương mại Bối Hà đang đóng trụ sở tại huyện.



- Tôi cũng ủng hộ công ty Thương mại Bối Hà.



Lưu Thế Hiên tiếp theo cũng tỏ thái độ, hắn muốn chính là theo diễn biến của đại cục để biểu hiện ra vẻ giả dối, khiến cho Thạch Bảo Lũy kia đang không ngừng lắc lư đầu nhập ủng hộ hắn một phiếu.



Hoàng Bằng Phi theo sát Lưu Thế Hiên cũng tỏ thái độ:



- Tôi cũng ủng hộ công ty Thương mại Bối Hà.



Hiện tại công ty Thương mại Bối Hà đã được bốn phiếu, chỉ cần Thạch Bảo Lũy tỏ vẻ ủng hộ thì trên cơ bản là đại cục đã được quyết định.



Lưu Thế Hiên đầy thâm ý liếc mắt nhìn Trịnh Khiêm một cái, lại gặp Trịnh Khiêm đang nhắm hai mắt giống như đang ngồi nhập định, trong lòng hơi có chút sốt ruột. Trước cuộc họp thường vụ này Trịnh Khiêm có thái độ hàm hồ không rõ, hiện tại lại như thế, khiến hắn không khỏi suy đoán rốt cuộc là có vấn đề gì xảy ra?



- Tôi cũng biểu lộ một chút ý kiến của mình. Tôi ủng hộ nhà máy thực phấm Húc Quang. Vì sao vậy? Tôi xin nói ra một chút lý do khiến tôi đưa ra ý kiến như vậy.



Lý Đinh Sơn tranh thủ uống chút nước liếc mắt nhìn Hạ Tưởng một cái, thấy hắn đang múa bút ghi chép văn bản. Ông ta nghĩ thầm rằng hội nghị thường vụ hôm nay còn có vẻ thành công hơn so với dự đoán, tối thiểu là cũng có Triệu Kiến Tô tới lúc quan trọng lại bày tỏ sự ủng hộ. Ông ta liền buông cốc nước ra, cầm lấy tư liệu trong tay.



- Mọi người đều biết cả ba công ty đều đề xuất nhận thầu Cổn Long Câu là vì cái gì? Đương nhiên đây là vì nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái sinh trưởng ở Cổn Long Câu, đây là hai nguồn thực phẩm rất được thành phố Yến và trên Bắc Kinh ưa chuộng, nghe nói phải mấy tệ một cân.



Lưu Thế Hiên mặt không đổi sắc, dường như trước kia Lưu Hà bắt người dân thôn này đi đào không phải là nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái đắt giá, mà giống như là cỏ dại.



Lý Đinh Sơn tiếp tục nói:



- Cả ba công ty đề xuất nhận thầu với giá cả không sai biệt lắm, trong hoàn cảnh kinh tế trước mắt của huyện Bá thì cũng coi như là hợp lý. Tuy nhiên so sánh các công ty thì nhà máy thực phẩm Húc Quang có ưu thế tuyệt đối so với công ty thương mậu Mễ Thị và Thương mại Bối Hà. Thứ nhất, nhà máy thực phẩm Húc Quang có con đường tiêu thụ của chính mình, có thể đem nấm Khẩu Bắc và rau Quyết Thái chế biến thành đồ ăn trực tiếp tiêu thụ ở thị trường bán lẻ, có thể cam đoan tiêu thụ thì chắc chắn là nhà máy thực phẩm sẽ luôn ổn định để phát triển. Thứ hai, nhà máy thực phẩm Húc Quang không chỉ nhận thầu Cổn Long Câu mà còn muốn kiến tạo nhà máy ở địa phương, đồng thời còn muốn triển khai nhân công để tiến hành gieo trồng ở Cổn Long Câu, thực hiện một dây chuyền đồng bộ từ khâu gieo trồng đến khâu tiêu thụ. Từ sự đồng bộ này, xem ra về lâu dài thì nhà máy thực phẩm Húc Quang chiếm ưu thế cực kỳ lớn.



Lý Đinh Sơn chậm rãi nói, trên mặt tươi cười, càng lúc càng tràn đầy vẻ tự tin.



- Bí thư Lý nói rất đúng, kinh tế phát triển không thể chỉ vì ích lợi trước mắt, cũng không thể phân ra trong huyện hay ở bên ngoài. Nguồn tiền tài chính thì cũng mặc kệ là đến từ tỉnh Yến hay từ Bắc Kinh, cũng không thể phân biệt đây là tiền từ bên ngoài tỉnh hay ở trong tỉnh, có đúng không ạ. Hơn nữa lập luận phân tích của Bí thư Lý rất sắc sảo, chính trị là vì kinh tế mà phục vụ, hơn nữa tiến cử công ty từ thành phố Yến thì có thể đề cao hình tượng của huyện Bá. Vì vậy tôi hoan nghênh nhà máy thực phẩm Húc Quang đến huyện Bá đầu tư.



Thạch Bảo Lũy chậm rãi nói, khi nói chuyện còn không ngừng phối hợp các điệu bộ cử chỉ, rất có khí thế của một người chỉ huy.



Tâm tư của Lưu Thế Hiên lập tức trầm xuống, không ngờ con cáo già Thạch Bảo Lũy này ở thời điểm mấu chốt lại ủng hộ Lý Đinh Sơn. Thật đúng là không nhìn ra được, tại thời điểm này mà ông ta lại có phong thái khí phách đến như vậy. Ánh mắt thâm trầm của Lưu Thế Hiên liếc mắt nhìn Thạch Bảo Lũy một cái, hiện tại Lý Đinh Sơn đã có thêm một phiếu của Thạch Bảo Lũy, đã được bốn phiếu.



Lúc này Nhà máy thực phẩm Húc Quang và công ty Thương mại Bối Hà đang có thế cục ngang nhau, công ty Thương mại Mễ Thị bị đào thải là kết cục đã được quyết định. Tuy nhiên Trịnh Khiêm còn không tỏ rõ thái độ, lúc này thì thái độ của hắn trực tiếp ảnh hưởng đến đầu phiếu của vòng này.



Trịnh Khiêm dường như mới vừa trong giấc ngủ tỉnh dậy, dựng thẳng thắt lưng nói:




Hạ Tưởng còn chưa kịp nói gì, Mễ Huyên đã thay hắn trả lời:



- Phải cố gắng tránh tiếp xúc một mình với người này. Cậu ấy là người có sức hấp dẫn quá lớn. Cho dù cậu ta không có ý tứ gì đối với cô nhưng cũng phải tránh việc tiếp xúc lâu ngày với hắn sinh ra cảm tình. Đàn ông là động vật có năng lực kiềm chế rất kém cỏi, nếu chẳng may cô muốn câu dẫn cậu ta, cậu ta lại nhất thời không kìm giữ được, xảy ra sự tình, trước thì rất có lỗi với trời, sau có lỗi với đất, ở giữa thì rất có lỗi với Tào Thù Lê.



Trịnh Tuyết Bích mặt đỏ tai hồng:



- Tổng giám đốc Mễ sao lại có thể nói linh tinh như vậy?



Bởi vì thái độ của Phùng Húc Quang với Mễ Huyên vô cùng thân thiết nên Trịnh Tuyết Bích tuy rất tức giận nhưng cũng không dám nói ra lời khó nghe.



Hồ Vĩnh lại hổn hển nói:



- Tổng giám đốc Mễ, xin cô tự trọng, không nên dùng tiêu chuẩn đạo đức của cô để đánh giá người khác.



Hạ Tưởng khoát tay cười nói:



- Cô ta nói linh tinh thôi. Chẳng lẽ nào lại có việc như cô ấy nói. Thật ra Mễ Huyên không phải là chủ ý đề cập việc này, mà cô ấy đang muốn khích bác mọi người. Hai người không để ý tới lời cô ta nói thì mới chính là để cô ta phải mất mặt.



Sắc mặt Hồ Vĩnh mới tốt hơn một chút, cảm kích nhìn Hạ Tưởng gật gật đầu:



- Cảm ơn thư ký Hạ.



Mễ Huyên vô cùng bất mãn nói:



- Không nói lời nào với cậu thì cậu khó chịu phải không? Cậu nhớ rằng ít ra tôi cũng là chị họ cậu, phải phân được ai xa ai gần chứ?



Hạ Tưởng thấy Hồ Vĩnh và Trịnh Tuyết Bích còn có vẻ chưa hết bực dọc, cũng không muốn để Mễ Huyên làm loạn nữa, liền đề xuất đi ăn cơm. Mễ Huyên khoát tay nói:



- Chờ một chút, tôi xem thử con bé Lê có đi cùng không?



Sau một lát, Mễ Huyên trở lại, vẻ mặt không vui:



- Con bé Lê nói phải cùng ăn cơm với Liên Nhược Hạm, bảo chúng ta không cần phải quan tâm đến các cô ấy. A, Liên Nhược Hạm này có cái gì tốt, con bé Lê này bây giờ với cô ta cứ như chị em. Đừng nói tôi là chị họ cô ta, mà ngay cậu là bạn trai mà con bé cũng không thèm! Hạ Tưởng, cậu phải nghĩ biện pháp, đừng để con bé ở cùng một chỗ với Liên Nhược Hạm, không có điều gì tốt cả.



Để Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm có mối quan hệ tốt cũng là chủ ý của Hạ Tưởng. Hắn cũng thật không ngờ, hiện tại quan hệ của Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm quá gần gũi, vượt xa tưởng tượng ban đầu của hắn.



Ngoại trừ hai người đều là các thiếu nữ trẻ tuổi ra, nguyên nhân chính yếu có lẽ là tính tình của hai người rất hợp nhau. Hạ Tưởng cũng không rõ Tào Thù Lê thông minh hoạt bát, Liên Nhược Hạm thanh cao và có tính khí lạnh lùng, sao mà hai cô này lại có thể thân nhau được?