Quan Thần

Chương 185 : Trong quan trường, cái gì là khó có được nhất?

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Câu nói làm tất cả mọi người đều bật cười. Hạ Tưởng rất vô lại, đá quả bóng lại cho Trần Phong.



Trần Phong rộng lượng phất phất tay:



- Nói đúng thì có thưởng, nói sai rồi cũng không phạt. Gan lớn lên một chút, đừng có lề mề như đàn bà. Thanh niên trai tráng, quyết đoán tí đi.



Hạ Tưởng bĩu môi nhỏ giọng nói:



- Vốn dĩ là tôi rất quyết đoán đấy chứ. Nhưng mà vừa so sánh với Thị trưởng Trần thì đã thành ra bị so sánh đến không có quyết đoán nữa rồi.



Không khí đang từ đối chọi gay gắt trở nên thoải mái hơn rất nhiều. Trần Phong hiểu rằng mấy câu nói vừa rồi của Hạ Tưởng chỉ là để cho không khí dịu bớt đi trước đã, thầm nghĩ rằng thật đúng là không thể coi thường hắn được, nhìn bộ dạng hắn vừa rồi hồi hộp và e dè, có vẻ như khá là kích động và sợ hãi, nhưng kỳ thật trong lòng hắn thì rõ ràng là cố ý yếu thế, để mọi người thả lỏng tâm lý xuống.



Trần Phong bất chợt thấy hứng thú, nhìn Hạ Tưởng, trong cái nhìn đối với hắn càng thêm chờ mong.



- Địa thế thành phố Yến là Tây cao Đông thấp, phía Tây là Thái Hành Sơn. Không khí tươi mát từ trong núi thổi tới, trước hết phải đi qua phía Tây thành phố Yến rồi mới đến phía Đông. Cho nên dân cư ở bên phía Đông tự cho là cao hơn một bậc so với dân ở phía Tây, mà bọn họ lại không biết là, không khí mà bọn họ hít thở mỗi ngày đều là không khí còn sót lại sau khi dân cư ở phía Tây đã dùng rồi. Cho nên xét về góc độ sức khỏe, phía Tây mới là địa điểm đáng lựa chọn để ở lại sinh sống.



Mấy câu dạo đầu của Hạ Tưởng đã làm cho mọi người có chút mơ hồ không hiểu ra sao cả. Không phải là đang nói tới vấn đề cải tạo thôn Tây à, làm sao lại nói đến chuyện không khí? Đang lúc mọi người khó hiểu băn khoăn, Hạ Tưởng lại tiếp tục:



- Không khí sót lại này không chỉ chứa lắm tro bụi và tạp chất mà còn bao gồm rất nhiều các loại khí thải khác. Cụ thể là những gì thì cũng không cần trình bày rõ.



Mọi người vỗ tay cười to.



- Thành phố Yến là thành phố mới thành lập, công tác xanh hóa làm không được tốt cho nên đến mùa hè thì trên đường không hề có lấy một cái bóng râm, khắp cả thành phố tìm không ra được cây đại thụ nào có trên mười năm tuổi cả, tinh thần nhân văn lạc hậu nhiều lắm. Cho nên chính quyền thành phố cân nhắc một biện pháp là mở rộng sông Bách Tính. Đáng tiếc là sông Bách Tính không có trở thành lá phổi của thành phố Yến mà ngược lại lại là cái nôi nuôi muỗi của cả thành phố. Các chuyên gia và học giả đang ngồi đây cũng có thể rõ ràng, một dòng sông nhân tạo sâu chỉ tầm mười thước thôi thì tác dụng cải thiện không khí thật sự là hữu hạn. Theo dự đoán lạc quan của tôi thì có lẽ con sông Bách Tính dài đến vài km còn không có hiệu quả cải thiện chất lượng không khí thành phố bằng vài mẫu rừng xanh.



Dám đứng trước mặt Trần Phong mà chỉ trích sông Bách Tính vô dụng, là công trình chỉ mang tính tô điểm chứ thực tế lại hao tài tốn của thì chắc Hạ Tưởng là người đầu tiên ở thành phố Yến. Sông Bách Tính không phải là Trần Phong quyết định cho xây dựng, nhưng dù sao ông ta cũng là Thị trưởng thành phố. Cách nói của Hạ Tưởng thế này chẳng khác nào gián tiếp chỉ trích ông ta không ra gì. Có điều Trần Phong vẫn có vẻ mặt cười nhàn nhạt, tựa như những người khác cho rằng Hạ Tưởng nói rất đúng.



Hạ Tưởng biết rất rõ là Trần Phong cũng cực kỳ phản cảm với sông Bách Tính, cho rằng đó là kết quả của những ý tưởng nông nổi. Hắn nói sông Bách Tính chả có tác dụng gì lại gãi đúng chỗ ngứa của Trần Phong.



Những chuyên gia có mặt cũng có người chuyên môn nghiên cứu luận chứng sông Bách Tính, gật đầu tỏ vẻ tán thành ý kiến của Hạ Tưởng.



- Nếu sông Bách Tính không trở thành lá phổi của thành phố Yến được, thì thành phố cần phải có một lá phổi khác. Hiện giờ, thành phố Yến đang phát triển kinh tế với tốc độ nhanh. Dưới sự lãnh đạo của Thị trưởng Trần, quy định cải tạo nội đô để phát triển thành phố cũng đã được thực hiện hơn phân nửa. Chẳng những xây dựng nên rất nhiều khu chung cư mới, mà còn có không ít tòa nhà căn hộ - văn phòng và khu trung tâm thương mại. Có thể nói, hình ảnh một thành phố Yến tân tiến không bao lâu nữa sẽ hiện ra trước mắt chúng ta.



Hạ Tưởng không quên đội một cái mũ cao lên đầu Trần Phong. Hắn quả thật cũng bội phục tinh thần khai sáng của Trần Phong, đặt cơ sở kiên cố lâu dài cho thành phố Yến. Tiếp đó đề tài lại chuyển,



- Có điều, sau khi cải tạo nội đô lại gặp phải một vấn đề mới đó là bước tiến phát triển của thành phố Yến càng lúc càng lớn, rất nhiều xí nghiệp và nhà xưởng quy mô lớn lúc đầu ở vùng ngoại ô, giờ lại quây quanh nội thành. Ví dụ như những xí nghiệp lớn như sắt thép, dược phẩm, tuy rằng hiệu quả và lợi ích cao, nhưng gây ra ô nhiễm môi trường cũng tương đối nghiêm trọng. Theo kinh nghiệm từ những thành phố khác, xưởng sản xuất sắt thép và dược phẩm nhất định phải rời xa nội thành.



Câu nói sau cùng vừa dứt, những chuyên gia đang ngồi đó không hẹn mà cùng kinh ngạc a lên một tiếng, sau đó, châu đầu ghé tai thì thầm bàn tán với nhau.
Cứ tiếp tục thế này, chỉ cần Thị trưởng Trần hài lòng thì với tính cách dũng cảm của hắn, trong thời gian ngắn mà đặc biệt đưa Hạ Tưởng lên chức Phó cục trưởng cũng không phải là không thể được.



- Người Bắc Kinh?



Hạ Tưởng lắp bắp kinh hãi.



- Người Bắc Kinh đến đầu tư bất động sản ở thành phố Yến, chẳng có gì lạ cả. Nhưng ông ta lại đến thành phố Yến để đầu tư xây công viên thì sẽ làm người ta cảm thấy kỳ quái đấy. Cho dù là nhìn ở khía cạnh lâu dài cũng có thể thu hồi vốn đầu tư, nhưng so với bất động sản thì vẫn là hiệu quả chậm, lợi nhuận thấp.



- Trên thương trường nói chuyện làm ăn, chắc chắn sẽ không phải là đến đây để làm từ thiện. Chẳng qua, có người thì theo đuổi mục tiêu lợi ích ngắn hạn, có người thì để tầm nhìn ra xa thôi. Ông ta họ Cao, tên là Cao Vọng. Tất cả mọi người gọi ông ta là Cao lão. Lai lịch thực chất là...



Tào Vĩnh Quốc còn chưa kịp kể thêm về thân phận của Cao Vọng thì đã bị Trần Phong gọi qua bảo công việc đã xong, còn bàn cãi tiếp cũng không có ý nghĩa gì cả.



Hạ Tưởng trở lại văn phòng, mông còn chưa ngồi nóng đã nhận được điện thoại của Thẩm Lập Xuân, hẹn hắn gặp mặt bàn công chuyện. Hạ Tưởng tràn ngập chờ mong với việc tiếp cận Tập đoàn Đạt Tài, vừa nghe thấy Thẩm Lập Xuân hẹn gặp bèn thoái thác ngay công việc của mình, dắt theo Chung Nghĩa Bình lập tức đi ngay.



Thẩm Lập Xuân hẹn Hạ Tưởng ở Bảo Hưng Hoa Viên, chính là nơi hai người gặp mặt lần đầu tiên.



So với hơn một tháng trước, việc thi công Bảo Hưng Hoa Viên gần như không có gì tiến triển, hiện trường thi công chỉ có san bằng ở mặt bằng thi công sơ sài một chút, nhân viên thi công cũng ít ỏi không có mấy, trên cơ bản là rơi vào trạng thái tạm dừng.



Thẩm Lập Xuân nhiệt tình ra cửa đón, có vẻ xin lỗi nói:



- Có chút việc không đi được, đành phiền chú em tự mình đến một chuyến. Ngại quá.



Hạ Tưởng cười, nắm tay y lắc lắc:



- Em biết ý của anh rồi. Dù sao đưa xe của anh đến đây cũng dễ, đón cái em tới liền, có phải không nào?



Thẩm Lập Xuân biết Hạ Tưởng hay nói đùa cho nên cười ha ha đưa hắn vào văn phòng:



- Có một chút chuyện nói trong điện thoại không rõ. Vẫn là gặp mặt trực tiếp nói chuyện cho cụ thể. Cho nên mời chú lại đây ngồi một chút.



Thành Đạt Tài rốt cuộc đề xuất muốn gặp mặt Hạ Tưởng.



Kỳ thật lần gần nhất đến hiện trường Bảo Hưng Hoa Viên là Hạ Tưởng đã rõ ràng một vấn đề, chính là kiến giải mà hắn đề xuất hiển nhiên đã tác động tới Thành Đạt Tài. Công trình Bảo Hưng Hoa Viên bị rơi vào trạng thái tạm dừng chính là biểu hiện do dự của y. Nếu không, hiện giờ Bảo Hưng Hoa Viên đã san nền xong rồi.



Thẩm Lập Xuân muốn Hạ Tưởng lại đây, chủ yếu là để nói cho hắn biết một số thói quen và kiêng kị của Thành Đạt Tài, tránh vô ý phạm phải điều kiêng kị của y cuối cùng lại thành ra ầm ĩ lên, không thoải mái với nhau thì cũng không xong việc được. Thành Đạt Tài từ một tên cán sự nho nhỏ mà hôm nay leo lên vị trí đến cả Bí thư tỉnh ủy cũng phải nhường y ba phần thì tự nhiên có điểm hơn người. Bây giờ chỗ cao không sợ nước lụt, tính tình y có khó chịu hơn một chút, tính cách cổ quái một chút cũng là chuyện bình thường.