Quan Thần

Chương 198 : Bản lĩnh hại người của Hạ Tưởng cũng là hạng nhất

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Không khí hơi tẻ nhạt, Hạ Tưởng đành phải nói:



- Phạm tiên sinh, nếu anh muốn nắm lấy Tiểu Vương Trang, hẳn là cũng biết thành phố có yêu cầu rất cao đối với nhà đầu tư tới xây dựng. Anh chuẩn bị dùng danh nghĩa gì để tham gia đấu thầu?



- Tôi và Kiến Viễn mới thành lập một công ty bất động sản, đăng ký tài chính mười triệu, pháp nhân là Nghiêm Tiểu Thì, là em họ tôi. Ý của Kiến Viễn là nhân cơ hội thành phố Yến triển khai cải tạo thôn nội đô, sẽ ra tay vùng vẫy. Đương nhiên sẽ không thể thiếu các bạn bè khắp nơi ủng hộ, nhất là Phó chủ nhiệm Hạ.



Phạm Tranh nói chuyện khá thẳng thắn, cũng có vẻ là nói thật. Trong lòng Hạ Tưởng thoáng động, cảm thấy tuy rằng y hơi trắng trợn nhưng ít ra vẫn còn đáng yêu hơn rất nhiều so với Cao Kiến Viễn lúc nào cũng tỏ vẻ thâm trầm và làm bộ đường hoàng, chững chạc. Hoặc cũng có thể nói, Phạm Tranh dễ lợi dụng hơn.



- Dựa vào cái gì Phạm tiên sinh cho rằng tôi có thể ảnh hưởng tới quyết định của Thị trưởng Trần?



Điều khiến cho Hạ Tưởng cảm thấy hứng thú không phải là quan hệ giữa Phạm Tranh và Cao Kiến Viễn, cũng không phải dựa vào cái gì mà Phạm Tranh cho rằng Phạm Duệ Hằng có thể thu phục Vũ Phái Dũng, mà là hình như Phạm Tranh khá xem trọng mình.



Ngay cả Hạ Tưởng cũng không tin rằng lời nói của mình sẽ được Trần Phong coi trọng để tham khảo.



Phạm Tranh thấy Hạ Tưởng dường như có vẻ động tâm, liền hứng thú trở lại



- Trên tỉnh đều đã tuyên truyền, nói là trong hội nghị quy hoạch, Phó chủ nhiệm Hạ dù không được thông báo trước đó nhưng chỉ một lời nói đã đi vào tâm khảm của Thị trưởng Trần. Hơn nữa vì bảo vệ anh mà Thị trưởng Trần thậm chí còn không thèm nể mặt thư ký Vũ. Tất cả mọi người đều nói, anh chính là ái tướng (tướng được yêu quý) bậc nhất, là người tuyệt đối tâm phúc, là mưu sĩ của Thị trưởng Trần, cho nên tôi và Kiến Viễn đã thảo luận với nhau, muốn tìm anh hỗ trợ.



Hạ Tưởng thấy y thật sự hơi đáng yêu, liền hỏi lại:



- Phó chủ tịch tỉnh Phạm chỉ cần một cuộc điện thoại là có thể giải quyết vấn đề. Hơn nữa Cao huynh lại là công tử của Bí thư Cao, chỉ cần Bí thư Cao nói một câu, Thị trưởng Trần chắc chắn sẽ phải nể mặt.



- Phó chủ nhiệm Hạ, cụ thể thế này. Tôi và Kiến Viễn tìm anh ra mặt, thứ nhất là vì coi trọng quan hệ của anh với Thị trưởng Trần, thứ hai là công ty của tôi và Kiến Viễn lập ra giấu ba tôi và Bí thư Cao, không dám cho họ biết. Bí thư Cao có phản đối Kiến Viễn nhúng tay vào bất động sản hay không thì tôi không rõ lắm, nhưng ba tôi thì tuyệt đối không cho phép tôi làm như vậy. Cho nên, vừa lúc hôm nay Kiến Viễn nói anh muốn tới, tôi liền nghĩ nhờ anh giúp cho một chút. Tất cả mọi người đều là thanh niên, giúp hay không giúp cứ nói thẳng một câu, không cần dài dòng.



Phạm Tranh có vẻ không kiên nhẫn, khi nói chuyện không tránh khỏi có một chút tức giận.



- Nói vài câu trước mặt Thị trưởng Trần thì không thành vấn đề. Tôi và Kiến Viễn cũng quen biết nhau một thời gian, tuy không kết giao nhiều lắm nhưng cũng coi như bạn bè không tồi, làm việc cho bạn bè là chuyện đương nhiên. Tất nhiên, ông em Phạm đối nhân xử thế cũng rất khá, tôi thấy cũng là một người đáng để kết giao bạn bè.



Hạ Tưởng quyết định ý tưởng: Tiểu Vương Trang là một vũng nước đục, đến lúc đó chắc chắn rằng thế lực các nơi sẽ tranh đấu ác liệt, dù sao loạn thì cũng là loạn rồi, thêm Phạm Tranh vào chỉ là loạn càng thêm loạn mà thôi. Hơn nữa cả Cao Kiến Viễn và Phạm Tranh đều chưa từng đặt chân vào lĩnh vực bất động sản, mạo muội tiến vào chắc chắn sẽ có nhiều lỗ hổng để mình lợi dụng.



- Tuy nhiên Tiểu Vương Trang là một miếng thịt ngon, khẳng định là sẽ có nhiều người tranh cướp. Đến lúc đó Thị trưởng Trần cũng sẽ vô cùng khó xử, nếu chẳng may lại có kẻ nào đó sử dụng những thủ đoạn không ở trên mặt bàn thì tôi cũng không dễ ứng phó.



- Nói rõ đi, Hạ ca, ai là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất. Tôi muốn gặp họ.



Thấy Hạ Tưởng có vẻ cởi mở ra, Phạm Tranh rất cao hứng, không tránh khỏi mạnh miệng hẳn lên:



- Nếu nói về mấy thứ âm mưu, thủ đoạn thì đó chính là sở trường của tôi. Tôi quen biết một gã tên là Lưu Hắc Bì. Thủ hạ của hắn có một đám anh em, có thể làm một ít việc đánh nhau, gây rối này nọ.



Không đánh đã khai! Phạm Tranh này đúng là một kẻ dở hơi.



So với Cao Kiến Viễn đầy tâm cơ, Vũ Phái Dũng đầy kiêu ngạo, Phạm Tranh này chỉ là một kẻ thuộc Thái Tử đảng chưa biết gì về đời nhưng lại tự cho mình là đúng! Tuy nhiên Hạ Tưởng lại thích tính cách này của y. Không ngờ việc đe dọa Cao Tấn Chu lại là sản phẩm của Phạm Tranh. Hạ Tưởng vẫn còn có cảm giác hơi choáng vì thu được tin tức này mà chẳng tốn chút công phu, liền hỏi tiếp:



- Lưu Hắc Bì đáng tin không? Hắn ta có kinh nghiệm xử lý những sự việc lớn hay không?



Phạm Tranh quả nhiên quá đơn giản, lập tức gật đầu đáp:



- Có thể tin tưởng được, không thành vấn đề. Hắn ta còn vừa giúp tôi làm một việc rất tốt, chính là tìm người hù dọa Cao Tấn Chu. Biết Cao Tấn Chu không? Chính là Phó chủ tịch tỉnh hàng không từ Bắc Kinh tới, nghe nói khá có lai lịch, lại trẻ tuổi. Nghe đồn là hắn ta đến thay thế ba tôi, tôi bảo Lưu Hắc Bì cho hắn ta biết màu sắc một chút, cho hắn biết rằng Bắc Kinh là Bắc Kinh, tỉnh Yến là tỉnh Yến.



Bỗng nhiên Phạm Tranh lại nghĩ tới cái gì, lập tức hỏi với vẻ khẩn trương:



- Anh không phải là người của Cao Tấn Chu đấy chứ? Sao tôi nghe nói hắn ta rất chiếu cố cho Tập đoàn Viễn Cảnh, mà Tập đoàn Viễn Cảnh lại chỉ định anh là người liên lạc và quản lý nhỉ?



Còn không tính là quá ngốc, rốt cục cũng nghĩ tới điểm này. Hạ Tưởng liền cười rất chân thành:



- Tôi là người tỉnh Yến, làm việc ở Ủy ban nhân dân thành phố, không hề quen biết với Phó chủ tịch tỉnh Cao. Ông em Phạm, vừa rồi cậu còn nói tôi là người của Thị trưởng Trần, chỉ chớp mắt lại nói tôi là người của Phó chủ tịch tỉnh Cao, cậu cũng đề cao tôi quá mức rồi nhỉ?



- Cũng đúng, hiện tại anh chỉ có thể là người của Thị trưởng Trần. Anh đừng nói nữa, Hạ ca, Thị trưởng Trần là người lợi hại, toàn bộ tỉnh đều biết rõ, thể diện của những người bình thường trước mặt ông ta là vô dụng, nếu không thì mọi người cũng không phải nhờ tới anh, đúng không nào? Thế nào, giúp anh em một phen, về sau lợi ích cũng không thể thiếu phần của anh. Còn nữa, anh nói xem, rốt cục ai mới là người cạnh tranh mạnh nhất?



- Tôi nghĩ, bất động sản Cát Thành cũng muốn nhất định nắm lấy Tiểu Vương Trang. Ông em đã nghe chuyện phố Nhị Thập Lý chưa? Lúc ấy một công ty bất động sản khác sắp sửa bắt được vào tay, kết quả cuối cùng bất động sản Cát Thành đột nhiên xuất hiện, dám cướp lấy phố Nhị Thập Lý từ trong tay người khác. Lúc đó Thị trưởng Trần cũng khó xử rất lâu, cuối cùng không có cách nào đành phải khuất phục.



Phạm Tranh mở to hai mắt:



- Bất động sản Cát Thành có lai lịch gì mà ngông cuồng như vậy? Để lát nữa tôi tra bọn chúng. Nếu bọn chúng dám dùng chiêu đó với bất động sản Lĩnh Tiên của tôi, tôi phải giết chúng.



Ngay cả chỗ dựa của bất động sản Cát Thành là ai mà Phạm Tranh còn không biết, hơn nữa cũng không biết chuyện phố Nhị Thập Lý, chứng minh y hoàn toàn không hiểu gì về thị trường bất động sản thành phố Yến. Vậy mà y dám cầm nguồn tài chính 10 triệu tiến quân vào lĩnh vực bất động sản sao? Chỉ sợ cuối cùng chết như thế nào cũng không biết!



10 triệu nhìn có vẻ nhiều, tuy nhiên trong ngành bất động sản thì thậm chí còn không khuấy lên nổi một chút bọt nước. Hạ Tưởng ước tính, 10 triệu này chắc chắn là dùng thủ đoạn bất chính mượn tạm từ một công ty nhà nước nào đó. Nói là mượn, chắc chắn là mượn mà không trả.



Hạ Tưởng không phát biểu ý kiến về những lời nói ác độc Phạm Tranh vừa nói. Hắn đang muốn nói vài câu thăm dò Phạm Tranh thêm thì bỗng thấy một thiếu nữ xinh đẹp duyên dáng tươi cười đi tới, vừa mở miệng đã phát ra giọng nói phổ thông êm dịu của phương nam:



- Nếu tôi đoán không nhầm thì anh chính là Phó chủ nhiệm Hạ Tưởng nhỉ?


- Làm còn không dám nhận, thật không phải là đàn ông!



Văn Dương không nhìn rõ là ai đánh mình, sờ soạng muốn đi toilet rửa mặt, vừa mới nhấc chân lên lại cảm giác chân trơn tuột, lập tức ngã lăn ra đất, chổng bốn vó lên trời, đau toát mồ hôi hột.



Đột nhiên một người cúi xuống nói nhỏ bên tai y:



- Mau gọi Cao Kiến Viễn đến hỗ trợ, nếu không anh sẽ thảm đó, không ai tin tưởng anh đâu!



Trong tiệc rượu này, Văn Dương cũng chỉ biết mỗi Cao Kiến Viễn, được người nhắc nhở còn không quên cảm ơn đối phương:



- Cảm ơn, rất cảm ơn!



Tiếp đó y vừa dụi mắt vừa kêu lên:



- Tổng giám đốc Cao, Tổng giám đốc Cao, mau tới giúp tôi. Tôi bị người hãm hại, tôi không phải lưu manh. Hiện tại tôi không nhìn thấy đường.



Cao Kiến Viễn trốn ở một nơi bí mật gần đó, nghe thấy Văn Dương kêu to gọi mình, liền tức giận mặt mày xanh mét:



- Đồ con lợn! Phạm Tranh, tìm hai người đem Văn Dương ra vòi phun nước bên ngoài, cho nó tỉnh táo lại đi.



Chiếc Land Rover một đường vui vẻ nhằm thẳng hướng nội thành. Trên xe, Liên Nhược Hạm cười đến run rẩy cả người, càng không ngừng nhớ lại hình ảnh Văn Dương bị biến thành thằng hề, còn cả bộ dạng ướt nhoét toàn thân, đầy chật vật của Văn Dương. Cười hồi lâu sau, cô mới nói với Hạ Tưởng đang chăm chú lái xe:



- Bây giờ em mới biết được, hóa ra anh bày trò cũng thật là xấu xa.



Hạ Tưởng kêu oan:



- Anh là vì muốn cho em hết giận. Bình thường anh là một người rất tốt, không ăn trộm, không cướp giật, không lừa gạt con gái nhà lành. Hôm nay là lần đầu tiên làm trò xấu xa, xem như là ngoại lệ cho em. Đáng thương cho thanh danh một đời của anh đã trôi theo dòng nước.



- Lại thế nữa rồi. Vừa được tiện nghi lại còn khoe mẽ!



Liên Nhược Hạm cắn môi, trong mắt lộ ra vẻ dụ dỗ xấu xa:



- Nếu không để em bồi thường cho anh một chút nhé?



Hạ Tưởng bị cô dụ dỗ nhiều lần, đã có sức miễn dịch, hơn nữa hắn cũng biết cô cố ý ra vẻ như vậy nhưng thực chất là rất nhát gan, bởi vậy hắn giả vờ đồng ý:



- Được rồi. Xét tấm lòng chân thành của em, anh đồng ý với em một lần. Đi đâu thuê phòng nhỉ?



- Thuê cái đầu anh!



Liên Nhược Hạm vừa thấy mắt Hạ Tưởng lộ ra hung quang, lập tức rụt rè:



- Anh là một đại sắc lang (kẻ háo sắc), còn lưu manh hơn cả Văn Dương.



- Hic...



Hạ Tưởng không còn gì để nói. Liên Nhược Hạm đúng là buồn cười, đảo ngược nhanh thật. Rõ ràng là cô dụ dỗ người ta trước, đến khi phải làm thật thì cô chạy rõ nhanh. Đây không phải là muốn làm cho người ta sượng mặt thì là gì?



Khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, sáng sớm thứ Hai đến cơ quan, còn chưa ngồi yên ổn thì đã có một vị khách không nhỏ đến - Phó thị trưởng Đàm Long!



Đàm Long nhẹ nhàng gõ cửa phòng làm việc vài cái, sau đó khuôn mặt nở một nụ cười hòa ái dễ gần, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, chủ động giơ tay ra:



- Phó chủ nhiệm Hạ tới văn phòng tổ cải tạo đã một thời gian, hôm nay tôi mới có thời gian rảnh đến đây. Phó chủ nhiệm Hạ không cho rằng tôi không coi trọng công tác của các cậu chứ? Mặc dù có Thị trưởng Trần và Phó thị trưởng Tào luôn chiếu cố tới tổ cải tạo, tuy nhiên tôi cũng đến giúp vui, đi lại với các đồng chí của tổ cải tạo, các đồng chí sẽ không từ chối chứ?



Hạ Tưởng vội vàng giơ hai tay bắt tay Đàm Long, rất cung kính đáp:



- Hoan nghênh Phó thị trưởng Đàm đến văn phòng tổ cải tạo chỉ đạo công tác. Phó thị trưởng Đàm bận trăm công ngàn việc vẫn tự mình tới tổ cải tạo chúng tôi, toàn thể thành viên tổ cải tạo chúng tôi hoan nghênh từ đáy lòng. Tiếp theo chúng ta hãy nhiệt liệt vỗ tay mời Phó thị trưởng Đàm nói chuyện.



Đàm Long khẳng định là không phải đến vì nhàn rỗi không có việc gì. Hạ Tưởng biết y tới đây nhất định là vì có mục đích khác.



Đàm Long giơ hai tay lên đè xuống, cười nói:



- Tôi chỉ tùy tiện đi tới đây thôi, cũng không có gì để nói cả, chỉ là muốn nói vài câu thăm hỏi với mọi người mà thôi.



Là Phó thị trưởng nhưng không chủ quản tổ cải tạo, vốn rất ít tiếp xúc với tổ cải tạo, hiện tại lại đột nhiên nói muốn nói vài câu thăm hỏi, có quỷ mới tin. Hạ Tưởng liền đứng im với vẻ rất kính cẩn, chờ Đàm Long nói tiếp.



Đàm Long thấy thái độ của Hạ Tưởng rất nghiêm chỉnh, những người khác cũng không hề có chút chậm trễ, cảm thấy khá hài lòng, liền nói tiếp:



- Tuy rằng văn phòng tổ cải tạo là do Thị trưởng Trần cụ thể chỉ đạo công tác, nhưng vị trí của văn phòng tổ cải tạo vô cùng mấu chốt, không chỉ có một mình Thị trưởng Trần coi trọng mà toàn bộ Thành ủy, Ủy ban nhân dân thành phố đều rất coi trọng. Bí thư thành ủy Thôi đã nhiều lần nói với tôi, các đồng chí văn phòng tổ cải tạo đều rất vất vả, cần phải cố gắng giúp đỡ họ, chiếu cố họ nhiều hơn. Tôi nghe xong cảm thấy rất thấm thía. Trước kia đúng là tôi không chú ý nhiều lắm tới các đồng chí văn phòng tổ cải tạo, cũng không mấy quan tâm tới, hiện giờ tôi xin bày tỏ sự xin lỗi với mọi người.



Vỗ tay, nhiệt liệt vỗ tay.