Quan Thần

Chương 2 : Điện thoại từ tỉnh ủy

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


Tòa nhà mà công ty thuê là một tòa nhà nhỏ có hai tầng, là một biệt thự trong khu vực "thôn nội đô" (1) của thành phố Yến. Toàn bộ hai tầng chừng 300m2, Lý Đinh Sơn ở một mình trên lầu, vừa là phòng làm việc vừa là phòng ngủ. Những người khác đều làm việc ở lầu dưới. Bình thường khi điện thoại tới tìm Lý Đinh Sơn đều bấm lên tầng trên. Điện thoại gọi tầng dưới đều là liên lạc đối ngoại của công ty.



1. Thôn nội đô (urban village): Do đô thị hóa và mở rộng các thành phố quá nhanh chóng nên nhiều khu vực thôn xóm đã biến thành phạm vi của thành phố. Những Thôn nội đô này vừa không có quy hoạch, vừa chật chội, bẩn thỉu, hỗn tạp, trật tự trị an rất kém. Về mặt quản lý hành chính thì nó là đô thị nhưng thực tế nó vẫn là nông thôn.



Hạ Tưởng đi tới cạnh điện thoại, đang định cầm lên lại thấy dãy số gọi đến, bỗng nhiên sửng sốt. Ba con số đầu cực kỳ đặc biệt khiến hắn không tự chủ được nín thở. Nguồn: https://truyenfull.vn



Chỉ là ba con số, nếu ở thành phố khác có lẽ cũng chẳng có gì đáng nói, nhưng ở thành phố Yến, chỉ cần người hơi có chút kiến thức chính trị phổ thông đều biết, đây chính là đầu số chuyên dụng của tỉnh ủy. Nói cách khác, cuộc điện thoại này là từ tòa nhà tỉnh ủy gọi tới.



Tỉnh ủy gọi điện thoại tới, nhất định là tìm Lý Đinh Sơn. Mà ở tỉnh ủy có quan hệ quen thuộc tới mức này với Lý Đinh Sơn, chỉ có duy nhất Tống Triêu Độ.



Tống Triêu Độ?



Hai mắt Hạ Tưởng đột nhiên sáng ngời. Nhớ tới lý lịch về Tống Triêu Độ mà mình biết, trong đầu hắn loáng thoáng một ý niệm. Ý niệm này rất mãnh liệt trong đầu, rất bướng bỉnh, khiến hắn không thể cự tuyệt, không thể thở nổi, khiến hắn muốn nắm lấy ý tưởng lớn mật mà điên cuồng này, lớn tiếng la lên.



Hắn cố gắng suy tư, rốt cục nhớ tới kiếp trước, cũng chính là trước khi nhận được thông báo mời tuyển dụng của công ty mới, hắn cũng nhận được điện thoại của Tống Triêu Độ. Tuy nhiên lúc ấy ý hắn đã quyết, mà những thứ Tống Triêu Độ nói trong điện thoại đều bị hắn quên ngay lập tức. Bị che lấp bởi niềm vui sướng vì được công ty mới nhận vào, ngay cả việc Tống Triêu Độ gọi điện thoại tới hắn cũng quên nói cho Lý Đinh Sơn mà lập tức rời khỏi công ty.



Hạ Tưởng cầm điện thoại lên, cố gắng bình tĩnh trở lại, cố gắng khiến cho giọng nói của mình không kích động, giả vờ không biết đối phương là ai... Lại nói tiếp cũng buồn cười, kiếp trước sau khi hắn rời khỏi công ty, cả đời chỉ tiếp xúc với cán bộ cấp cao nhất là một trưởng phòng, hơn nữa tên trưởng phòng kia còn vênh váo tới mức lỗ mũi hướng lên trời. Khi hắn mới thành lập công ty, tên đó đã hung hăng chèn ép hắn nửa tháng, cuối cùng nhận được 5000 tệ tiền trà nước mới bật đèn xanh cho hắn.



Nhớ rõ lúc ấy khi nhận được cuộc điện thoại này, trong lòng hắn không có chút cảm giác nào, cảm thấy điện thoại từ tỉnh ủy cũng chẳng khác gì điện thoại từ vô số người bình thường khác, chẳng hề có quan hệ gì tới hắn. Nhưng hôm nay thì hoàn toàn khác. Cảm nhận được uy lực to lớn của quyền lực, Hạ Tưởng đương nhiên cũng liên tưởng tới ưu đãi to lớn do quyền lực mang lại. Trong đầu hắn không thể kìm nổi những ý niệm sinh trưởng như cỏ dại, gần như bao phủ lấy hắn, bởi vì hắn biết, hắn đột nhiên gặp được một kỳ ngộ rất lớn.




Lúc này trên lầu truyền đến tiếng ho khan của người hút thuốc khi vừa thức dậy, Lý Đinh Sơn đã tỉnh dậy. Kiếp trước, Hạ Tưởng vừa nghe thấy Lý Đinh Sơn tỉnh lại liền hừng hực đi lên lầu, đề xuất nghỉ việc với Lý Đinh Sơn, khiến gã mặt mũi xanh mét, cực kỳ không vui.



Lúc này Hạ Tưởng cũng muốn lên lầu, tuy nhiên không phải xin nghỉ việc mà là có chuyện quan trọng khác. Hắn điều chỉnh lại cảm xúc một chút, quyết định chờ 10 phút, cho Lý Đinh Sơn tỉnh táo lại một chút, sau đó lên nói chuyện mới tốt.



Mưa bên ngoài đã bớt đi một chút, tuy nhiên vẫn liên miên không dứt, là trận mưa to khó gặp ở thành thị phía bắc này. Tiếng mưa ào ào khiến tâm tình hắn bình tĩnh trở lại. Dù sao đã trải qua 12 năm, hắn không còn giống lúc trước, không còn làm việc gì cũng vội vàng xao động, hơn nữa còn tâm lý lo được lo mất nữa.



Ngồi không đến năm phút, bỗng nhiên thấy từ trong cơn mưa gió bên ngoài có một người lảo đảo tiến vào, đột nhiên đẩy cửa ra, mang theo một trận gió lạnh và một ít nước mưa vào phòng. Người này ướt từ đầu tới chân, vẻ mặt buồn rầu, những giọt nước đọng trên mặt không rõ là nước mưa hay nước mắt, ánh mắt ngập nước, nhìn thẳng Hạ Tưởng, vẻ mặt cực kỳ bi thương.



Tiếu Giai bị làm sao vậy?



Bình thường khuôn mặt Tiếu Giai cực kỳ tinh xảo, khiến người ta có cảm giác tinh tế không nói nên lời. Vẻ đẹp của cô khiến người ta vừa liếc mắt một cái đã phải hoa mắt vì xinh đẹp. Tuy nhiên nếu nhìn lâu lại phát hiện, ngoài khuôn mặt đoan chính, khiến người ta chú ý nhất chính là đôi mắt như sương như khói, dường như lúc nào cũng có một lốc xoáy đầy hấp dẫn khiến người ta không tự chủ được liền vùi lấp vào trong.



Không thể không nói, kiếp trước, Hạ Tưởng cũng từng có ảo tưởng với Tiếu Giai. Tuy nhiên nhìn Tiếu Giai và Văn Dương mắt đi mày lại, hắn chỉ có sắc tâm mà không có sắc đảm (chỉ dám nghĩ mà không dám làm). Vừa mới vào đời, lại vừa chịu đả kích của thất bại, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tinh thần để nói chuyện yêu đương. Bởi vậy, hắn và Tiếu Giai có quan hệ không xa không gần, cũng không tiếp xúc quá nhiều.



Lần này hắn chờ Lý Đinh Sơn 5 phút, không ngờ gặp bộ dạng Tiếu Giai thất hồn lạc phách thế này. Hạ Tưởng hơi sững sờ đứng tại chỗ, không biết nên nói gì.



Hắn hơi định thần, mới nhận thấy Tiếu Giai chỉ mặc một chiếc áo hoa liền váy, thắt lưng màu lam bó chặt lấy eo nhỏ duyên dáng. Hiện tại toàn thân cô ướt đẫm, chiếc áo váy mỏng manh dính sát vào người, toàn bộ những chỗ lồi lõm của cô đều lộ hết ra như thể không mặc quần áo, ngay cả viền đăng ten trên áo ngực cô cũng có thể thấy rõ!