Quan Thần

Chương 20 : Vô ý dung hòa

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


- Tiểu Hạ, ở lại ăn cơm!



Tào Vĩnh Quốc ăn nốt miếng táo cuối cùng, nói vẻ chân thành.



- Đúng thế, ở lại ăn cơm.



Tào Thù Lê lặp lại, sau đó cười hì hì nói:



- Hạ học trưởng (1), em còn rất nhiều vấn đề chưa thỉnh giáo anh đó. Còn muốn chạy à, không dễ như vậy đâu.



1. Học trưởng: Người học cùng trường nhưng ở lớp cao hơn mình.



Hạ Tưởng mà không ở lại chính là làm cao, đành phải ngồi xuống, nói:



- Như vậy chẳng phải là không biết xấu hổ sao?



Vương Chi Phân bỗng nhiên chỉ vào Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:



- Lão Tào, ông là chủ nhà, sao lại để Hạ Tưởng gọt táo cho ông ăn. Ông thật đúng là không biết xấu hổ!



- Nên thế. Giám đốc sở Tào là bề trên, cháu là dạng con cháu, gọt táo cho giám đốc sở Tào là vinh hạnh của cháu. Có lẽ trong Sở số người muốn gọt táo cho Giám đốc sở Tào phải xếp thành hàng dài ấy chứ.



Hạ Tưởng không để lỡ cơ hội nói.



Tào Vĩnh Quốc cười ha hả:



- Cái cậu Tiểu Hạ này cũng học được nịnh nọt. Ở nhà tôi nếu đã tự xưng là con cháu thì sao còn gọi tôi là giám đốc sở Tào? Dường như không đúng nhỉ?



Hạ Tưởng nghe vậy liền hiểu ý, vội vàng kính cẩn hô một tiếng:




Tào Thù Quân ngậm miệng lại, vẻ mặt ngạo mạn đi qua bên cạnh Hạ Tưởng, trong ánh mắt đầy vẻ miệt thị không hề che dấu. Hạ Tưởng cười cười, không thèm đấu võ mồm với Tào Thù Quân làm gì, như vậy càng tự hạ thấp bản thân, ngược lại càng làm Tào Thù Quân thêm đắc ý vênh váo. Theo hắn thấy, Tào Thù Quân chẳng qua chỉ là một thằng ranh ỷ vào địa vị cha mẹ, luôn tự cho mình là siêu phàm.



Việc quản giáo gia đình của quan lớn quả thật là rất vấn đề, khó trách trong xã hội lại ăn chơi trác táng như vậy. Hạ Tưởng không kìm nổi âm thầm lắc đầu nhưng nghĩ lại thấy cũng bình thường. So sánh với Tào Thù Quân, Tào Thù Lê không hề có vẻ cao ngạo của thiên kim của Giám đốc sở. Mỗi người là khác nhau, không thể vơ đũa cả nắm.



Đang trong phòng bếp làm việc nghe thấy động tĩnh, Tào Thù Lê đi ra, không chút khách khí véo tai Tào Thù Quân, hung hăng nói:



- Chị đếm đến ba, lập tức xin lỗi Hạ Tưởng. Nếu không chị cho em biết tay!



Tào Thù Quân như thể con chuột bị mèo tóm được, dáng vẻ bệ vệ lập tức biến mất, ăn nói khép nép xin tha:



- Chị tốt, tha cho em, tha cho em đi, em nhất định sẽ ngoan ngoãn với chị mà.



Tào Thù Lê không đáp ứng:



- Xin lỗi, không thương lượng.



Hạ Tưởng không muốn làm căng, vội nói:



- Không có gì, xin lỗi gì chứ? Giữa đàn ông với nhau có chút tranh chấp cũng rất bình thường. Hơn nữa khi anh còn trẻ, ăn nói còn khó nghe hơn Tiểu Quân nhiều. Quên đi Thù Lê, thả Tiểu Quân ra. Tuổi trẻ ai chẳng có lúc kích động.



Lúc này Tào Thù Lê mới thả tay ra, quay người lại mỉm cười:



- Hạ Tưởng, anh thật là lợi hại. Sao có thể nói những lời như vậy được nhỉ?



Tào Thù Quân cũng không cảm kích, hừ hừ mấy tiếng nói:



- Tôi không nhận ân tình của anh, đừng nghĩ nói mấy câu mà thu mua được tôi...