Quan Thần

Chương 209 : Lý Đinh Sơn bị triệu hồi về thành phố Yến

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


- Cũng là ý tứ của Sử Khiết, cô ấy mang theo cả đứa con.



Dường như cảm thấy có chút rất bất đắc dĩ, Lý Đinh Sơn lại mỉm cười một tiếng rồi nói:



- Thật ra trở về cũng tốt, dù sao thổ nhưỡng và con người ở huyện Bá thì tôi cũng không quen thuộc cho lắm. Sau khi tôi đi rồi, lại có thể nhường đường cho Chủ tịch huyện Thạch, dù sao ông ta làm Chủ tịch huyện cũng lâu rồi.



Tất cả tình huống của huyện Bá vẫn rất hoàn hảo, làng du lịch thảo nguyên hình thành giống như ý tưởng mà Hạ Tưởng đã thiết lập, hấp dẫn rất nhiều du khách từ Bắc Kinh, theo tình hình phát triển lại đã thành lập thêm mấy khu du lịch khác, tất cả đều đông kín người.



Người ở Bắc Kinh có tiền, lại rất yêu thích kiểu loại hình du lịch này. Đi theo đường núi tới khu vực này, so với đi đến một số chỗ trong nội thành thì còn nhanh hơn, vì thế nên rất nhiều người đều nguyện ý đến thảo nguyên để thư giãn và nghỉ ngơi.



Nếu Lý Đinh Sơn đã quyết định, Hạ Tưởng cũng không tiện nói thêm điều gì nữa:



- Tôi rất mong chờ Bí thư Lý trở về. Huyện An rất gần với nội thành, bất cứ lúc nào tôi cũng có thể tới thăm hỏi ngài. Tuy nhiên phải tăng lên nửa cấp mới đúng, sao cấp bậc của ngài lại vẫn giữ nguyên vậy?



- Thật ra có hai sự lựa chọn, thứ nhất là đến thành phố Bảo làm Phó Thị trưởng, thứ hai là tới huyện An làm Bí thư. Tôi vốn muốn tới thành phố Bảo, tuy nhiên ý tứ của Sử lão là trước hết quay về huyện An chịu khó quá độ ở đây một thời gian, sau đó sẽ điều tới một quận nội thành làm Chủ tịch Quận. Nếu ông ấy đã mở miệng nói ra như vậy, tôi cũng không nỡ cự tuyệt.



Lý Đinh Sơn cũng hiểu rất rõ rằng Sử lão là vì hắn, không thể không vận dụng quan hệ nhiều năm qua của ông ta, tình người là thứ quan trọng nhất, dùng lần nào là bớt đi lần đó.



Hạ Tưởng cũng đoán được một ít, đi tới thành phố Bảo là lên thẳng hàm Phó giám đốc Sở, nhưng nếu chỉ là một Phó Thị trưởng bình thường thì cũng rất khó làm ra chiến tích, hơn nữa cũng không tốt để tiếp tục điều động. Đầu tiên đến huyện An của thành phố Yến, trước mắt có vẻ chậm chạp hơn, nhưng có lẽ Sử lão sẽ vì Lý Đinh Sơn mà tiến hành một số vận tác giúp đỡ, để được điều tới làm Chủ tịch Quận nào đó trong thành phố Yến, vừa gần thành phố mà hơn nữa lại tốt hơn rất nhiều.



Chủ tịch Quận của thành phố Yến có cấp bậc là Phó Giám đốc Sở nhưng là chức vụ đứng đầu, là nhân vật hành chính số một, so với một Phó Thị trưởng của các khu khác thì hơn rất nhiều.



Hạ Tưởng hỏi:



- Lúc nào thì quay về ạ?



- Khả năng là qua Tết âm lịch.



Nếu Bí thư Lý đã quay trở về, nếu vậy thì mạng lưới quan hệ tại thành phố Yến lại thêm một tầng cao nữa, càng vững chắc. Từ trong đáy lòng, Hạ Tưởng rất cao hứng. Vừa nhìn thấy Tiếu Giai, hắn liền đem tin tốt này chia sẻ với cô.



Đang ở trong mùa đông, hệ thống sưởi phải hoạt động hết công suất, nhiệt độ trong phòng rất ấm. Tiếu Giai mặc một bộ đồ ngủ màu nhung, lại càng tôn các đường nét cơ thể của cô lên. Hạ Tưởng ôm lấy cô bế lên rồi hôn một cái vào mũi rồi nói:



- Thế nào? Bí thư Lý phải quay về đây, em có thấy mừng không?



- Không có cảm giác gì cả.



Tiếu Giai giãy dụa làm Hạ Tưởng phải thả cô xuống.



- Em chẳng có ấn tượng gì với Bí thư Lý, ông ta cho rằng em sẽ câu dẫn anh, làm sao em thích được.



- Còn không như vậy?



Hạ Tưởng cười cười.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ, Thẩm Lập Xuân đủ thông minh để túm lấy nhược điểm của hắn, đó là rất trọng bằng hữu. Ngẫm lại thì thật ra Thẩm Lập Xuân cũng là một người rõ ràng, sảng khoái, hơn nữa là một người bạn rất tinh mắt. Lúc trước chính là y đã tặng một chiếc xe để văn phòng cải tạo đi lại. Vì thế Hạ Tưởng bất đắc dĩ thở dài nói:



- Coi như là bị anh hãm hại, tuy nhiên tôi cũng nói trước đấy, tôi chỉ phụ trách các kết cấu chỉnh thể, lúc vẽ chi tiết thì có khác người khác thực hiện, trình độ vẽ chi tiết của tôi không được cao. Thiết kế quảng trường thư giãn lần trước chính là do tôi và cô ấy hợp tác mà hoàn thành, cô ấy tên là Tào Thù Lê, là bạn gái tôi.



- Đồng ý! Chỉ cần phương án của cậu làm ra mà Tổng giám đốc Thành vừa lòng thì bất cứ điều kiện gì đưa ra cũng đều đáp ứng. Nếu mà còn muốn bạn gái anh, thì anh tặng ngay cho chú.



Thẩm Lập Xuân rất mừng rỡ, nói ra câu vui vẻ.



- Có người nào như anh, ngay cả bạn gái cũng đi tặng người, thật là mất mặt.



Hạ Tưởng cũng mỉm cười, biết rõ đây là Thẩm Lập Xuân nói giỡn, nhưng không kìm nổi phải mắng y một câu.



- Ông em, chú làm tôi bị oan uổng rồi, tôi nói là tặng cho người ta bạn gái trước của tôi, cũng không phải là bạn gái bây giờ. Ông em đừng tưởng tượng nữa, khẩn trương, giúp anh thiết kế ra phương án.



- Thiết kế phí thì anh sẽ chi trước cho chú em một nửa, giao cho bạn gái ông em, có lo lắng không? Cô ta nếu cầm tiền chạy mất thì cũng không được trách anh đấy.



Thẩm Lập Xuân cười xấu xa mấy tiếng, rồi lại hỏi:



- Còn điều kiện gì nữa không? Nếu có thì nói ra.



- Tổng giám đốc có chỉ định đơn vị thi công không? Nếu không có thì để Công ty Xây dựng số 2 làm đi. Nếu làm được điều này, em sẽ bảo để Phó tổng Lý Hồng Giang tìm đến anh.



Hạ Tưởng nhớ tới vẫn còn chưa giúp Lý Hồng Giang kéo được công trình nào, nhân cơ hội này thuận nước đẩy thuyền luôn.



Thẩm Lập Xuân mở miệng đồng ý luôn:



- Tổng giám đốc Thành không chỉ định ai cả. Nếu ông em có quan hệ, thì cứ việc bảo người ta đến gặp trực tiếp anh là được. Nhưng phương án kia thì lúc nào xong đây?



- Làm gì mà quá sốt ruột thế.



Hạ Tưởng cười mắng y mấy câu, nói xong liền cúp điện thoại.



Có lẽ đôi khi cấp bậc của anh không đủ cao, quyền lực của anh không đủ lớn, nhưng nếu anh có đủ năng lực để ảnh hưởng đến nhân vật mấu chốt thì anh sẽ trở thành một điểm tựa trọng yếu, là tiêu điểm của tất cả các ánh mắt, lúc này lập tức lực ảnh hưởng của anh sẽ có tính quyết định.



Lúc Lý Hồng Giang nhận được điện thoại của Hạ Tưởng liền sửng sốt, sau một lúc lâu mới giật mình nói:



- Ngay cả công trình của Tập đoàn Đạt Tài mà cũng có thể bắt? Ông em Hạ, mối quan hệ của chú em đúng là quá mạnh mẽ. Bái phục, bái phục chú! Biết không, Công ty Xây dựng số 2 của bọn anh cho tới bây giờ còn chưa tiếp nhận được công trình nào của Tập đoàn Đạt Tài, trước kia cũng bỏ không ít công sức, kết quả hoặc là không trúng thầu, hoặc là giá cả bị ép. Tập đoàn Đạt Tài đúng thật rất vênh váo, người ta không coi Công ty Xây dựng số 2 của bọn anh ra cái gì cả. Cái này tốt, cậu giúp tôi ơn lớn. Công trình mà được nhận, anh ở Công ty Xây dựng số 2 xem như có chút hãnh diện, ha ha ha. Text được lấy tại https://truyenfull.vn



Thời điểm Hạ Tưởng tới Hà Đường Nguyệt Sắc đã là hơn 10h tối. Mùa đông làm cho hồ sen này trở thành hoang tàn, cả hồ sen rộng mười dặm có một lớp băng dày đóng trên mặt hồ, nơi nơi đều là màu trắng, không còn các màu sắc đỏ hồng đẹp mê người như trong mùa hè nữa.



Gõ cửa phòng Liên Nhược Hạm, cô ra mở cửa với vẻ mặt mỉm cười, động tác mời Hạ Tưởng vào phòng cực kỳ tao nhã. Vẻ tươi cười trên mặt cô khiến trong lòng Hạ Tưởng cảm thấy rất bất an, nghĩ thầm rằng hôm nay Liên Nhược Hạm hơi khác thường, không biết cô lại có ý đồ hay chủ ý gì đây?