Quan Thần

Chương 213 : Đạo lý huyền diệu trong hội nghị thường vụ

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Việc thiết kế thôn Tiểu Mã và Đại Mã thì Hạ Tưởng cũng sớm đã định hình rồi. Chỉ cần Tào Thù Lê thiết kế công viên Nhân Dân xong, trên cơ sở đó hắn chỉnh sửa thiết kế của thôn Tiểu Mã và thôn Đại Mã theo cho phù hợp để tạo ra sự gắn kết, sau đó tạo ra mấy dãy núi nhân tạo, trang trí cây cảnh, hoa cỏ, chim hót líu lo trong quảng trường Nhân Dân để khắp chốn cùng nơi đều là chốn cảnh đẹp nhân gian.



Sau quá trình chăm chú thiết kế thì cả hai đều có chút mệt mỏi, nhìn lên đồng hồ thì đã hơn chín giờ, dưới tầng vẫn không có thanh âm nào, hiển nhiên chưa ai trở về. Hạ Tưởng nhìn thấy bộ dáng cắn bút trầm tư của Tào Thù Lê, vừa dịu dàng lại vừa cuốn hút người khác. Hắn liền nảy ra tâm tư hư hỏng:



- Nghỉ ngơi một chút đi, đừng để quá mệt mỏi. Thành Rome không phải một ngày mà xây xong được.



Tào Thù Lê " Vâng" một tiếng, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú, không rời khỏi bản vẽ.



- Nếu vậy chúng ta đọc sách trong chốc lát được không?



Hạ Tưởng ân cần dụ dỗ.



Tào Thù Lê không hiểu được:



- Đọc sách làm gì, để em suy nghĩ một chút, có một chi tiết đang mắc kẹt đây, chờ một chút, đừng quấy rối!



Hạ Tưởng hơi sốt ruột:



- Chờ nữa thì sẽ không có thời gian. Mấy người kia mà quay về thì chúng ta không kịp đọc sách nữa.



- Cái gì là không kịp? Ba em trở về với việc anh đọc sách thì có liên quan gì tới nhau?



Tào Thù Lê không hiểu ý trừng mắt liếc nhìn Hạ Tưởng một cái. Bởi vì điệu bộ cố ý truy hỏi nguyên nhân nên cả người cô toả ra một vẻ đẹp trầm lắng, uy nghiệm, làm rung động lòng người.



Hạ Tưởng một tay kéo cô vào trong lồng ngực hắn:



- Anh là muốn đọc quyển sách này của em.



Tào Thù Lê đã từng thưởng thức qua mùi vị này, hai má ửng hồng nói:



- Anh là cái đồ cực kỳ háo sắc!



Cô quay người lại, chạy ra khỏi phòng, cười khanh khách nói.



- Em đi tắm rửa, chúc anh ngủ ngon.



Hạ Tưởng vội vàng đuổi theo. Không ngờ Tào Thù Lê phản ứng rất nhanh, chạy đến buồng vệ sinh liền khóa cửa lại, còn ở bên trong cố ý chọc giận hắn:



- Em tắm rửa, anh đừng suy nghĩ bậy bạ, cũng đi tắm rửa rồi ngủ đi, ngoan ngoãn nghe lời vào.



Hạ Tưởng có thể nghe lời mới là lạ, trong nhà không có người nào, cô bé thì đang ở bên trong tắm rửa, nếu hắn có thể đi vào, cảnh tượng này đúng là thật tuyệt đẹp! Đang lúc cả người khô nóng, đột nhiên chuông cửa vang lên, Tào Vĩnh Quốc đã trở về.



Cuối cùng, Hạ Tưởng dưới luồng ánh mắt chăm chú của Vương Vu Phân đành phải ngoan ngoãn lên tầng để ngủ, trong lòng oán hận nghĩ rằng "cô bé kia được đấy, em chờ đi, một ngày nào đó nhất định anh nhất định sẽ đem em ra đọc hết".
Phương Tiến Giang trong lời nói có ẩn chứa đầy vẻ sủng ái, qua đó có thể nhìn ra được y đối với Phương Cách đúng là cực kỳ yêu thương, cũng rất nhân nhượng.



Tuy nhiên Hạ Tưởng và Phương Tiến Giang dù sao cũng không quen nhau, ngồi trong chốc lát, nói mấy câu chuyện phiếm rồi cáo từ rời đi. Từ đầu đến cuối. Phương Tiến Giang không nói một câu nào đề cập đến sự tình diễn ra trong hội nghị thường vụ.



Hạ Tưởng lái xe quay về chỗ ở, điện thoại lúc này đổ chuông, giọng nói ngọt ngào của Tào Thù Lê vang lên:



- Đang ở đâu thế? Mau về nhà đi, mọi người đều đang chờ anh đấy.



Cô bé đã triệu tập thì Hạ Tưởng sao dám không theo, nghe giọng điệu của cô, chắc chắn là có sự tác động của Tào Vĩnh Quốc. Ngẫm lại thì cũng nên nói chuyện với Tào bá bá một chút, Hạ Tưởng liền quay đầu xe, đi đến Tào gia.



Vừa vào cửa, hắn liền ngây cả người: trong phòng khách, Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân ngồi trên ghế sô pha ở giữa, Tào Thù Lê và Tào Thù Quân mỗi người ngồi ở một bên, một nhà bốn người, tám con mắt, tất cả đều nhìn thẳng vào Hạ Tưởng!



Hạ Tưởng liền uốn uốn người, mỉm cười vẻ ngượng ngùng:



- Bác Tào, cô Vương, hai người làm sao vậy? Làm cháu sợ nhảy dựng cả lên!



Từ Tào Thù Quân đi đầu vỗ tay, ngay sau đó Tào Thù Lê cũng nhảy dựng lên, vỗ tay một cách hăng say, Vương Vu Phân cũng cười vỗ tay vài cái, thậm chí Tào Vĩnh Quốc cũng mỉm cười, hai tay ông ta vỗ vỗ kiểu tượng trưng. Ông ta chờ tiếng vỗ tay dừng lại, mới trịnh trọng đại biểu cho Tào gia lên tiếng:



- Đầu tiên, bác đại biểu Tào gia hoan nghênh Tiểu Hạ, chúc mừng cháu đã chính thức vượt qua một bước rất trọng yếu trong đời người, từ cấp phòng lên cấp Phó Cục trưởng. Đây là một trạm kiểm soát rất trọng yếu, qua được bước này, là có thể nghênh đón được khoảng trời càng rộng lớn hơn. Nhớ năm xưa, bác từ cấp phòng lên cấp Phó Cục trưởng, phải trải qua suốt ba năm, thế mà Tiểu Hạ bây giờ chỉ không đến thời gian một năm.



Cảm khái lại chuyện cũ, Tào Vĩnh Quốc vô cùng vui mừng nói:



- Chỉ tiêu Hạ Tưởng 30 tuổi phải làm tới chức Phó giám đốc sở thì đúng là bác coi thường cháu, ít nhất cũng phải đạt đến cấp Giám đốc sở, ha ha.



- Anh rể. Em bây giờ mới thực sự phục anh.



Tào Thù Quân vừa mở miệng là không ngừng cười ha hả, có chút xấu xa nói:



- Nếu trước đây anh được thăng lên cấp Phó Cục trưởng rồi mới theo đuổi chị em thì sự bội phục của em đối với anh sẽ giảm đi 50%. Nhưng tại lúc đó còn chưa có cấp bậc nào, lại làm cho chị em một mực khăng khăng đi theo, sau đó anh lại nhanh chóng được thăng cấp lên Phó Cục trưởng. Làm được điều này đúng không phải là người bình thường. Cho nên sự bội phục của em đối với anh mới đạt được trăm phần trăm.



Vào lúc này, Tào Thù Lê đấm nhẹ Tào Thù Quân một cái, cười yểu điệu nói:



- Tên xấu xa này, em chỉ nói đúng một nửa, phải nói chị của em rất tinh mắt mới đúng.



- Vâng, vâng. Chị của em thật anh minh.



Tào Thù Quân chụp được cơ hội cho Tào Thù Lê một câu nịnh bợ, rồi đứng dậy đến bên cạnh Hạ Tưởng cười nói:



- Anh rể, chờ sau này khi ba em lui ra, lúc đó em đã có thể đi theo lăn lộn với anh. Anh nên giúp đỡ em, phải nhớ em là cậu em vợ duy nhất của anh.



Mọi người trong nhà đều mỉm cười.