Quan Thần

Chương 218 : Cùng Tống Triêu Độ tâm sự

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Điểm này xem ra là không sai biệt lắm, xem như nói đúng. Dường như người đàn ông nào cũng đều không cần người khác chỉ bảo, chỉ cần trèo lên là biết ngay mình muốn làm gì. Ngẫm lại cũng thấy đúng là việc lạ.



Hạ Tưởng cảm thấy có chút hổ thẹn đối với việc không thể theo Tiếu Giai về nhà. Tiếu Giai cũng đã nghĩ thông suốt:



- Anh theo em về nhà em thì cũng chỉ để gạt người khác, danh bất chính thì ngôn không thuận, cần gì phải lừa mình dối người. Ngẫm lại, mỗi người theo đuổi một cảnh giới khác nhau, có đôi khi ở mặt ngoài thể hiện ra cũng chưa chắc bản chất đúng là như vậy. Làm người cũng không thể quá tham, đúng không anh?



Hạ Tưởng mới nghĩ đến một vấn đề:



- Vẫn chưa hỏi qua là nhà bố mẹ em ở nơi nào?



Thân thể trắng mịn như tuyết của Tiếu Giai dưới ánh sáng của ngọn đèn chiếu vào làm toát ra một vẻ vô cùng mê người, như một khối ngọc, rất hấp dẫn người khác. Một người con gái có sức quyến rũ thì mặc kệ là trần truồng hay mặc quần áo thì động tác giơ tay nhấc chân của cô không chút suy giảm, vẫn luôn có vẻ rất mê người. Hơn nữa Tiếu Giai vừa được tưới tắm xong, nước da mịn màng như nhung, như một đóa hoa vừa được ơn mưa móc dưới ánh sáng mặt trời lại càng thêm kiều diễm, vẻ đẹp không sao tả xiết.



Ánh mắt Hạ Tưởng liên tục quét lên quét xuống, cảm giác như thế nào cũng không đủ.



Tiếu Giai bị Hạ Tưởng nhìn thì có vẻ ngượng ngùng, kéo cái chăn lên che người:



- Huyện An, anh có biết nơi này không?



- Huyện An?



Lập tức Hạ Tưởng sửng sốt, sao lại trùng hợp đến như vậy, hóa ra Tiếu Giai là người của huyện An. Hắn mỉm cười nói:



- Một thời gian nữa anh có khả năng phải tới huyện An làm Phó chủ tịch huyện.



- Thật hay giả? Tốc độ thăng quan của anh đúng là quá nhanh. Nếu đúng như lời anh nói thì em đã vớ được bảo bối?



Vẻ mặt của Tiếu Giai như bay lên, tuy nhiên một lát sau lại ảm đạm xuống.



- Sai rồi, anh là bảo bối của người khác, không phải của em.



Tiếu Giai thể hiện ở bên ngoài thì không tranh đoạt cái gì cả, tuy nhiên cô lo lắng là Hạ Tưởng e ngại sự phiền toái do cô mang đến, sợ cô nhiều chuyện. Vì thế cô hay thốt ra những lời trái ngược với nỗi lòng của mình. Một cô gái lớn lên, bản tính trời sinh đều khát vọng được gả cho một người đàn ông thành đạt để có thể nở mày nở mặt. Tiếu Giai cũng hiểu rõ rằng cô không có tư cách cò kè mặc cả với Hạ Tưởng. Mặc dù là tình nhân của Hạ Tưởng, nhưng cô cũng hiểu được không nên dồn ép Hạ Tưởng việc này.



- Được rồi, về sau về sau em sẽ không nhắc lại việc này nữa.



Cũng có đôi khi Tiếu cũng có những ước vọng xa vời, cảm thấy rằng nếu Hạ Tưởng có thể lấy cô đúng thực là đó là ngườiềm hạnh phúc nhất trên đời mà cô có được.



Không ai có quyền ép buộc giấc mơ của người khác.



Hạ Tưởng rất hiểu tâm tư của Tiếu Giai, chỉ có điều hắn không thể nói ra, không phải là muốn lừa gạt Tiếu Giai mà là không muốn cô sau khi nghe xong lại càng thêm khó chịu. Dù sao khi so sánh với Tào Thù Lê hay Liên Nhược Hạm, dù cho Tiếu Giai trở thành tỷ phú thì cũng không thay đổi được việc cô không phải con nhà quan. Hơn nữa, Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm ngoại trừ có xuất thân cao quý ra thì tướng mạo và phẩm hạnh cũng là số một.



Hạ Tưởng chỉ có thể an ủi Tiếu Giai: Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



- Anh có người yêu là chuyện thật, còn việc cô ấy là ai thì không phải là anh không nghĩ tới việc nói cho em, mà là không cần phải nói …




Lý Đinh Sơn mỉm cười tự giễu:



- Tôi tìm một thư ký mà cũng còn phải nhờ vào mặt mũi của Tiểu Hạ. Tôi là Bí thư huyện ủy mà càng lăn lộn càng trì trệ. Lúc trước Tiểu Hạ ngay cả chức Phó phòng cũng chưa có thì tôi đã là cấp trưởng của huyện rồi. Bây giờ Tiểu Hạ là cấp phó huyện, tôi vẫn là cấp trưởng huyện. Anh nói xem, thư ký của tôi lên chức so với tôi thì còn nhanh hơn, điều này có phải làm cho người ta bất đắc dĩ lắm không?



Hạ Tưởng cười ha hả không ngừng:



- Bí thư Lý nói rất khách khí. Tôi lên chức Phó phòng là do ngài đề bạt. Tuy rằng chức vụ Trưởng phòng là sau khi đi đến thành phố Yến thì mới đề cử, nhưng cũng là có cái gốc từ ở huyện Bá, có trải qua quá trình nhậm chức ở quê nhà thì mới có thể thuận lợi được đề cử tiếp. Lại nói tiếp, xét đến cùng, hoàn toàn từ một tay ngài giúp đỡ tôi lên tới cấp phòng. Về phần cấp phó Cục trưởng, đây là do được hưởng lây từ việc phê duyệt biên chế chính thức của tổ cải tạo, điều này thì xem như không ý nghĩa gì hết.



- Điều may mắn thì không phải người nào cũng có. Đây cũng do Trần Phong muốn đỡ cậu vì thế mới để cậu ở vị trí Chủ nhiệm.



Hôm nay Tống Triêu Độ cũng không biết là bởi vì do có Lý Đinh Sơn ở đây hay là nguyên do là uống nhiều rượu nên nói cũng không ít.



- Ở trong quan trường, có người giúp, có người đỡ là rất bình thường. Nhưng như vậy rồi mà cũng có người này thế này, người kia thế kia. Điều chính yếu chính là các sự giúp đỡ chỉ là các ngoại lực, năng lực cá nhân và trình độ đối nhân xử thế mới là gốc rễ của sự thăng quan tiến chức!



Có thể nói rằng những nội dung trong lời nói của Tống Triêu Độ đã trải qua rất nhiều khảo nghiệm. Ông ta từng là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, đã từng trải qua hai lần đặc cách được đề bạt nên Hạ Tưởng không có chút hoài nghi nào đối với trình độ đối nhân xử thế của Tống Triêu Độ.



Hiện tại Tống Triêu Độ đang là rồng ở ẩn, ông ta có thể bay lên bất cứ lúc nào. Bây giờ mà chiếm được sự tín nhiệm của ông ta, so với lúc về sau khi ông ta ở vị trí cao cao tại thượng thì sẽ dễ dàng hơn một ít, mà cũng làm ông ta ghi nhớ lâu hơn. Một khi người nào đó đứng lâu trên vị trí trên cao, trên cơ bản là bên người không có bạn bè chân chính để có thể tâm sự. Người bạn mà ông ta tín nhiệm nhất phải là người bạn mà luôn ở bên cạnh ông ta ngay tại thời điểm bị rủi ro nhất.



- Trưởng ban Tống nói rất chí lý, tôi xin ghi nhớ trong lòng.



Hạ Tưởng gật đầu tiếp nhận tâm ý của ông ta, hắn đánh bạo kính Tống Triêu Độ một ly.



Tống Triêu Độ rất nể tình cụng chén với Hạ Tưởng, uống một hơi cạn sạch rồi cảm khái nói:



- Tiểu Hạ, tôi không kết bạn nhiều, không phải tôi lạnh lùng, không dễ dàng tiếp cận, mà chính là tính cách nặng nề của tôi. Cũng bởi vì tính cách này mà hiện tại mới rơi vào nông nỗi này. Rất may mắn là trong thời điểm khó khăn nhất của tôi thì có người bạn tri tâm như Đinh Sơn. Bây giờ lại có thêm cậu là người bạn vong niên, điều này cũng đủ để tôi vui mừng, nhất là cậu có thể giúp tôi quản giáo Tiểu Phàm, thật sự là khiến tôi cảm thấy kinh ngạc. Cậu đúng là người rất có sức hấp dẫn, có thể khiến đủ loại người thích cậu. Với tính cách như vậy, trong chốn quan trường thì cậu cực kỳ có lợi!



Lý Đinh Sơn cười nói:



- Triêu Độ, ông cũng đừng khen cậu ta nữa. Mọi người thường nói với tôi, không cho tôi khen ngợi cậu ta, bởi nếu khen nữa sẽ làm cậu ta trở nên kiêu ngạo.



Tống Triêu Độ ánh mắt sáng ngời, nhìn Hạ Tưởng hỏi:



- Tiểu Hạ, cậu nói thật đi, khen cậu mấy câu như vậy thì cậu sẽ lâng lâng chứ?



Hạ Tưởng bị ánh mắt nhìn chăm chú của Tống Triêu Độ làm có chút hốt hoảng, vội nói:



- Lúc được khen như vậy đương nhiên tôi thấy có chút hưng phấn, tuy nhiên sau khi qua rồi thì sẽ tỉnh táo lại, biết lúc sau phải làm gì.



Tống Triêu Độ lần đầu tiên vươn tay vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng:



- Tốt, tốt!