Quan Thần

Chương 224 : Không ngờ vớ phải một cục diện rối rắm

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Cường Giang Hải nhấc tay lên:



- Chủ tịch huyện Khâu nói đúng. Ban bệ chính quyền là một tập thể, ai nấy đều được phân công công tác, mọi người đều phải chú ý tốt lĩnh vực của mình. Nếu đều đã có phạm vi chức trách của mình thì lĩnh vực của ai xảy ra vấn đề thì người đó sẽ chịu trách nhiệm. Nếu một người xảy ra vấn đề mà trách nhiệm lại đòi mọi người đều phải gánh vác thì rõ ràng là không cần phân công ra làm gì, phải không? Tôi cảm thấy chuyện này Phó chủ tịch huyện Đức Hoa là người chịu trách nhiệm lãnh đạo chủ yếu, phải kiểm tra sâu sắc.



Phó chủ tịch huyện Dương có tên đầy đủ là Dương Đức Hoa.



Hai vị Phó chủ tịch huyện khác, một người là Đặng Tuấn Kiệt, một người là Ngũ Minh Lượng, hai người liếc nhau, đều cúi đầu và không nói câu nào.



Khâu Tự Phong liếc mắt nhìn Thịnh Đại một cái:



- Lão Thịnh còn có ý kiến gì nữa không?



Thịnh Đại cười tủm tỉm khoát tay áo:



- Tôi phục tùng quyết định của tổ chức.



Thỏa hiệp nhanh như vậy sao? Hạ Tưởng có chút mở rộng tầm mắt. Xem ra một phen thể hiện vừa rồi của Thịnh Đại hay là tỏ ý thuận theo đa số bất quá đều là giả vờ làm người tốt mà thôi.



Khâu Tự Phong liền hỏi tiếp:



- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn cái gì muốn giải thích nữa không?



Dương Đức Hoa đột nhiên đứng lên, không kiềm chế được sự giận dữ, nói:



- Khâu Tự Phong, rõ ràng là anh đưa ra sách lược, tôi chẳng qua chỉ là chấp hành làm theo mà thôi. Bây giờ đầu tư mất hút thì anh lại đổ hết toàn bộ trách nhiệm lên người tôi. Anh quá đáng quá rồi đấy! Làm ra thành tích thì là công của anh, còn một khi thất bại thì trách nhiệm lại do chúng tôi gánh vác. Anh còn có chút lòng khoan dung nào nữa hay không? Anh còn có lòng dạ của một chủ tịch huyện nữa hay không?



Hạ Tưởng thầm lắc đầu. Phó chủ tịch huyện Dương nói sai rồi. Chẳng phải đã nói quan lên chức càng lớn thì ý chí lại càng rộng. Giống như một hoàng đế ở cổ đại, đã là người cao nhất rồi còn sợ người khác nói xấu mình hàng ngày. Một người trèo lên cao rồi lại càng hấp dẫn sự chú ý của những người khác. Nhiều người chú ý, tự nhiên sẽ có nhiều tiếng nói khác nhau, nói dễ nghe hay khó nghe đều có cả. Thế giới này không phải là đồng nhất, lòng người cũng lung tung, có đủ loại giọng điệu cũng là chuyện bình thường.



Có điều thường là một người càng lên cao thì lại càng tự phụ tự đại, lại càng không chấp nhận nổi cấp dưới nói xấu mình, cho dù là nói xấu sau lưng. Đến cả nói xấu sau lưng còn không nghe được, huống hồ gì là giáp mặt chỉ trích!



Khâu Tự Phong trên mặt lạnh lùng như băng:



- Phó chủ tịch huyện Đức Hoa, anh còn hỏi tôi không có lòng khoan dung. Anh thì sao? Bản thân cá nhân anh năng lực có hạn, là nguyên nhân chủ yếu trực tiếp khiến cho việc kêu gọi đầu tư thất bại. Anh không có gì phải nghĩ lại à? Đã thế, lại còn trốn tránh, đổ trách nhiệm lên ban bệ chính quyền nữa. Thân là một Phó chủ tịch huyện lâu năm, tôi kính trọng tuổi của anh, nhưng thân là một Phó chủ tịch huyện được ủy ban nhân dân huyện An phân công quản lý du lịch, lại thất trách trong phạm vi chức trách của mình thì phải truy cứu trách nhiệm của anh.



Dương Đức Hoa khoát tay, cắt ngang lời nói của Khâu Tự Phong:



- Chủ tịch huyện Khâu, anh không cần nói nữa. Tôi già rồi nhiều bệnh, gần đây cảm thấy đã cố hết sức rồi. Bác sĩ đã đề nghị tôi nên dưỡng bệnh nửa năm, vừa lúc có chuyện này, tôi xin phép Chủ tịch huyện Khâu, hi vọng Chủ tịch huyện Khâu có thể phê chuẩn.



Cường Giang Hải bất mãn nói:



- Lão Dương, anh đây là quẳng gánh lo đi, anh đây là trốn việc.



Khâu Tự Phong sửng sốt một lát, bỗng nhiên nở nụ cười:



- Cũng tốt, quả thật gần đây thân thể lão Dương có chút yếu, đúng là nên nghỉ ngơi thật tốt đi. Như vậy, anh cảm thấy toàn bộ công việc trong mảng du lịch mà anh được phân công quản lý này nên giao cho ai tạm thời trông coi đây?



Việc thu hút đầu tư cho du lịch bị thất bại, hiện giờ phòng Du lịch là nơi cục diện rối rắm, ai cũng không muốn dính đến trên đầu mình. Dương Đức Hoa đảo mắt nhìn qua, mấy vị Phó chủ tịch huyện, bao gồm cả Thịnh Đại đều cúi đầu, tránh né ánh mắt của ông. Cuối cùng, ánh mắt ông dừng lại trên người Hạ Tưởng, thấy Hạ Tưởng vẻ mặt có biểu tình thoải mái ung dung, liền gật đầu với hắn rồi xoay người nói với Khâu Tự Phong:



- Tôi thấy tạm thời giao cho Phó chủ tịch huyện Hạ quản lý đi. Tuổi trẻ có lắm ý tưởng, lại là người đến từ thành phố Yến, có khi sẽ có ý tưởng mới cởi mở cục diện này.



Nói thật, mặc dù hiện giờ du lịch là một mớ rối rắm, nhưng Khâu Tự Phong cũng không muốn giao cho Hạ Tưởng. Y cảm thấy Hạ Tưởng được phân công quản lý văn hóa giáo dục và môi trường đã là được rồi. Hắn còn trẻ như thế thì liệu có năng lực công tác gì chứ? Hơn nữa hắn lại còn là người của Lý Đinh Sơn, phạm vi phân công quản lý cho hắn càng ít càng tốt, có thể giảm bớt sức ảnh hưởng của Lý Đinh Sơn đối với bên chính quyền ủy ban. Suy nghĩ một chút, Khâu Tự Phong cảm thấy không bằng cứ giao cho người của Thịnh Đại quản lý một thời gian ngắn. Thịnh Đại là Phó chủ tịch thường trực huyện, thêm một phần công việc nữa cũng là bình thường thôi, cũng sẽ không phản đối gì cả đâu.



Nhưng trong khi Khâu Tự Phong còn chưa kịp mở miệng thì Thịnh Đại đã vỗ cái bàn đánh "bốp" một tiếng, rồi lớn giọng trầm trồ khen ngợi:



- Lão Dương đề nghị rất hay. Tôi hoàn toàn tán thành. Chúng ta ở huyện An công tác đã một thời gian dài, tầm nhìn cũng có chút hạn chế. Phó chủ tịch huyện Tiểu Hạ mới đến, ý tưởng sinh động, chắc chắn có thể mang tới luồng gió mới, mở ra cục diện được. Tôi đồng ý với đề nghị của lão Dương!




- Phó chủ tịch huyện Hạ, ngài thực trẻ tuổi. Phó chủ tịch huyện trẻ như thế tôi trước kia nghe cũng chưa từng nghe qua, hiện giờ tận mắt nhìn thấy mà vẫn có chút không tin.



Hạ Tưởng nở nụ cười, Tạ Khởi Nghĩa thật đúng là thành thật, mở miệng đã nói lời nói thật. Có lẽ Hứa Lương để cậu ta liên hệ công tác với mình không phải vì coi trọng chuyện cậu ta ít tuổi mà là bởi vì cậu ta cũng đủ hồn hậu.



Nói chuyện phiếm vài câu, Hạ Tưởng nói đến chuyện muốn đến Khu du lịch Tam Thạch. Tạ Khởi Nghĩa lập tức đứng dậy nói:



- Tôi lập tức liên hệ với Phòng Du lịch của huyện.



Tạ Khởi Nghĩa thành thật thì thành thật, nhưng giải quyết sự tình không hề hàm hồ chút nào, chỉ mấy phút đồng hồ sau cậu ta đã quay trở lại báo cáo:



- Trưởng phòng Du lịch Nhâm Vu Hải lập tức tới ngay. Ông ta mang theo hai chiếc xe, cũng đủ dùng.



Hạ Tưởng âm thầm gật đầu. Đừng thấy Tạ Khởi Nghĩa nhìn qua không chớp mắt, nói chuyện cũng hết sức thành thật mà coi thường. Kỳ thật cậu ta cũng rất có tầm nhìn, hiệu suất làm việc cũng rất cao. Bản thân hắn không nói ra chuyện xe cộ mà cậu ta lại có thể phát hiện ra vấn đề, hơn nữa lại kịp thời sắp xếp xong xuôi. Có thể nói, Hứa Lương giới thiệu Tạ Khởi Nghĩa cho hắn cũng coi như là có tâm.



Trưởng phòng Du lịch huyện Nhâm Vu Hải khoảng bốn mươi tuổi, là người gầy, dong dỏng cao, mặt tròn, mặc áo kiểu Tôn Trung Sơn. Y vừa vào cửa đã nói:



- Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi cũng mới nghe nói là Phó chủ tịch huyện Dương bị ốm phải nghỉ làm, hiện giờ Phòng Du lịch huyện tạm thời do Phó chủ tịch huyện Hạ lãnh đạo. Thế mà bây giờ mới đến báo cáo công tác với Phó chủ tịch huyện Hạ, đã tới muộn, tới muộn, xin Phó chủ tịch huyện Hạ cứ trách phạt.



Hạ Tưởng đứng dậy đón chào:



- Trưởng phòng Nhâm khách sáo rồi. Làm gì có lắm chủ ý như thế? Mau ngồi đi, nói cho tôi nghe một chút tình hình ở Khu du lịch Tam Thạch đi.



Nhâm Vu Hải nhân tiện ngồi xuống, rút ra bao thuốc, cũng không quên mời Tạ Khởi Nghĩa một điếu. Sau đó, y trước hết là châm thuốc cho Hạ Tưởng, lại châm cho Tạ Khởi Nghĩa rồi cuối cùng mới đến lượt mình, dùng sức hít một hơi, nói:



- Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An. Thu nhập của những năm trước luôn luôn ở mức khoảng mười triệu tệ, thời điểm đỉnh cao nhất, kỷ lục còn là mười lăm triệu tệ nữa cơ. Năm gần đây thì lại giảm xuống rồi, hiện giờ trên cơ bản là giữ ở mức khoảng tám triệu tệ. Muốn tăng lên được một chút thì cực kỳ khó khăn. Phòng Du lịch không nghĩ được ra biện pháp, hiệu quả quá mức nhỏ nhoi.



Hạ Tưởng nghe xong thì trong lòng đã hiểu rõ. Ở những năm 2000, một khu du lịch có thể có mức thu nhập hàng năm chừng mười triệu tệ quả thật coi như không tồi. Mà tổng thu nhập tài chính một năm của huyện An mới khoảng hơn ba mươi triệu tệ. Nói Khu du lịch Tam Thạch là sản nghiệp trụ cột của huyện An thì tuyệt không phải là nói quá. Không ngờ là hắn vừa mới đến nhậm chức đã nhặt được ngay miếng bánh lớn nhất từ trên trời rơi xuống này, nếu như hắn có bản lĩnh thu hút lượng du khách nhiều hơn.



Hoặc cũng có thể nói là hắn nhặt được ngay quả đắng phiền toái đến cùng cực nếu hắn vừa mới tiếp quản mảng du lịch mà lưu lượng du khách đến Khu du lịch Tam Thạch lại giảm mạnh.



Nói thêm vài câu nữa, Hạ Tưởng nhìn ra thấy trời không còn sớm liền đưa ra ý định muốn đi khảo sát Khu du lịch Tam Thạch. Nhâm Vu Hải không nói hai lời, lập tức đứng lên cùng đi với Hạ Tưởng xuống lầu, lên xe, đi thẳng đến Khu du lịch Tam Thạch.



Tạ Khởi Nghĩa cũng cùng đi.



Khu du lịch Tam Thạch cách thành phố Yến khá xa nhưng cách thị trấn huyện An không xa lắm. Sau mười mấy phút đồng hồ đã nhìn thấy phía trước có một ngọn núi nhỏ không cao lắm, trên đỉnh núi có một sơn môn. Sơn môn được xây dựng theo hình dạng của Nam Thiên Môn, bên trên có mấy chữ to được như rồng bay phượng múa "Khu du lịch Tam Thạch".



Nhâm Vu Hải vốn muốn ngồi cáp treo lên núi nhưng Hạ Tưởng lại không đồng ý. Hắn tới đây là khảo sát thực địa, tìm tòi phát hiện những điểm kích thích gia tăng lượng du khách đến đây chứ không phải là đến đây đi du lịch, cưỡi ngựa xem hoa. Do đó, hắn kiên trì đi bộ lên núi. Tạ Khởi Nghĩa thì cũng không có gì, rảo bước chân thoải mái đi theo bên người Hạ Tưởng, chắc là bình thường đã rèn luyện không ít. Chỉ khổ cho Nhâm Vu Hải, tuy là y không mập, nhưng thân thể lại yếu ớt, đi chưa được mấy bước đã mệt mỏi, cả người toát mồ hôi, thở hồng hộc.



Hạ Tưởng thật sự là thấy không đành lòng, liền cười nói:



- Trưởng phòng Nhâm hay là ngồi cáp treo lên núi trước chờ chúng tôi đi. Tôi và Tiểu Tạ sẽ chậm rãi đi lên.



Thay bằng một vị Phó chủ tịch huyện khác thì nói gì Nhâm Vu Hải cũng muốn tự mình đi cùng lên núi. Có điều y biết không thể nào so sánh được với Hạ Tưởng, nghĩ nghĩ rồi cũng không già mồm cãi cố nữa:



- Tôi xấu hổ thật. Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi với ngài không thể nào so sánh được. Ngài quá trẻ tuổi, sức khỏe mạnh mẽ. Tôi còn già hơn những mười tuổi, thế thì tôi đi xe cáp đây.



Nhâm Vu Hải vừa đi thì Tạ Khởi Nghĩa ăn nói cũng nhiều hơn.



- Phó chủ tịch huyện Hạ thật đúng là bình dị dễ gần, không hề có chút kênh kiệu tỏ vẻ nào.



Tạ Khởi Nghĩa không quên tranh thủ dâng tặng một câu nịnh nọt không để lại tí dấu vết nào. Cậu ta đi lại thoải mái, không hề thở gấp, theo sát bên cạnh Hạ Tưởng, đi trên đường núi mà cứ đi bằng tư thế như giẫm trên đất bằng vậy. Quả nhiên tiếp đó, cậu ta tự mình nói ra:



- Tôi là sinh ra và lớn lên ở thôn núi, đi đường núi quen rồi, không biết mệt là gì. Phó chủ tịch huyện Hạ nếu đi mệt thì chúng ta nghỉ một chút. Núi Tam Thạch không cao, đi một chút rồi nghỉ, nhiều lắm chỉ tầm hai ba giờ là đi hết thôi..