Quan Thần

Chương 238 : Nghiêm Tiểu Thì mang tới tin tức tốt

Ngày đăng: 03:46 20/04/20


Ở núi Tây Thủy kiến tạo ra khu biệt thự, đúng là chỉ có bọn họ mới nghĩ ra, đúng là ý kiến thật hay.



Núi Tây Thủy cách khu biệt thự Tây Sơn một đoạn dài, ở phía Tây Nam thành phố Yến, khu biệt thự Tây Sơn là ở phía Tây Bắc. Đối với núi Tây Thủy thì Hạ Tưởng nhớ cực kỳ rõ ràng, bởi vì đời sau núi Tây Thủy cũng kiến tạo thành một khu dân cư cực kỳ xa hoa, xa xa nhìn lại giống như một khu toàn căn phòng màu trắng, rất đồ sộ. Tuy nhiên, khu này cũng không phải là biệt thự cấp cho người sống mà là âm trạch dành cho người chết, một khu nghĩa địa cực kỳ xa hoa. Nghe nói giá cả rất xa xỉ, một chỗ tốt ở khu này cũng mất khoảng hơn trăm ngàn tệ có mấy mét vuông cho một mộ, tính ra một mét vuông khoảng 30 đến 40 ngàn tệ, giá cả so với giá nhà ở Bắc Kinh thì cũng không hề thua kém.



Không nghĩ tới, kiếp này vì nguyên nhân thật ngẫu nhiên, không ngờ lại được Bất động sản của Cao Kiến Viễn nhìn trúng, lại đầu tư thành khu biệt thự dành cho người sống. Hạ Tưởng cảm thấy không biết là nên khóc hay cười. Cuộc đời đúng là khó lường, bởi vì xuất hiện biến cố không ngờ nên núi Tây Thủy xem như tìm được đường sống trong chỗ chết, từ âm trạch biến thành tòa nhà cho người sống.



Đời sau thì các âm trạch vùng núi Tây Thủy kinh doanh rất thịnh vượng, cũng không biết sau khi bị Cao Kiến Viễn khai phá thành biệt thự xong thì có thể bán được giá đặc biệt không?



- Chúng tôi muốn mời Phó Chủ tịch huyện Hạ giúp chúng tôi làm hai chuyện. Thứ nhất là thiết kế ra ý tưởng, đương nhiên là tiền trà nước là không thể thiếu, bạn bè là bạn bè, kinh doanh là kinh doanh. Thứ hai là tỉnh đang phải tổ chức một cuộc gặp gỡ của các nhân sỹ trong giới doanh nhân, người tham gia đều là những nhân vật có ảnh hưởng trong giới thương gia của tỉnh, cũng là đối tượng có thực lực nhất để mua giữ khu biệt thự này. Chúng tôi muốn mời Phó Chủ tịch huyện Hạ tham gia, đến buổi gặp gỡ này có thể thay chúng tôi quảng bá một chút về khu biệt thự Tây Thủy. Đương nhiên các ưu đãi cũng có, bởi vì đều là nhân vật nổi tiếng trong giới thương gia, ngài đi làm quen với một vài nhà đầu tư, cũng không chừng với tài cán của ngài có thể kéo không ít nhà đầu tư tới huyện An, có thể từ đó mà thu được một khoản tiền đầu tư rất lớn.



Trong lòng Hạ Tưởng khẽ động, tâm động không phải là có thể hay không thể kéo nhà đầu tư đến, mà là đối với việc tụ hội của các nhân sỹ trong giới thương gia cảm thấy hứng thú:



- Chắc cuộc gặp gỡ này do Ủy ban nhân dân tỉnh tổ chức chứ? Người khởi xướng chắc là Phó Chủ tịch tỉnh Phạm?



- Không sai, còn có mấy người Phó Chủ tịch tỉnh khác tham gia, trong đó có Phó Chủ tịch tỉnh Thẩm.



Nghiêm Tiểu Thì cũng giống như Tào Thù Lê, thích vặn các ngón tay vào nhau, so sánh với Tào Thù Lê thì cô có vẻ thiếu chút đáng yêu hơn bởi vẻ mặt chuyên chú, thiếu đi một chút sự dịu dàng.



- À, đúng rồi, còn có Phó Chủ tịch tỉnh Mã. Đọc Truyện Online Tại Truyện FULL



Mắt Hạ Tưởng sáng rực lên, cơ hội tới, trong buổi tụ hội như vậy là cơ hội không thể tốt hơn, có thể tổ chức một cuộc gặp mặt không chính thức cho Phùng Húc Quang và Mã Vạn Chính gặp mặt nhau. Nghe được cái tin tốt lành này thì đúng là hôm nay phục vụ Nghiêm Tiểu Thì chạy tới chạy lui thì cuối cùng cũng không uổng phí.



- Nếu là giúp Kiến Viễn thì việc tôi ra mặt không có vấn đề gì cả. Tuy nhiên tôi cũng có một điều kiện là tôi muốn dẫn theo một người bạn, để anh ta mượn cơ hội kết giao với một ít nhân sỹ trong giới thương gia, có lẽ đối với việc kinh doanh của anh ta về sau sẽ có lợi.



Hạ Tưởng biết lúc này hắn có nói ra yêu cầu gì thì Cao Kiến Viễn sẽ tận sức làm thỏa mãn hắn. Bởi vì cho tới nay hắn chưa từng từ chối Cao Kiến Viễn điều gì cả, cũng chưa từng yêu cầu hồi đáp cái gì.



Nghiêm Tiểu Thì hơi nhíu lông mày.



- Hiện tại thì với những người tham gia cuộc gặp gỡ này sẽ do các cán bộ chuyên trách kiểm tra tư cách một cách nghiêm khắc, bình thường đều là do Hội nghị hiệp thương chính trị và Hội doanh nhân đề cử danh sách, thông qua Văn phòng Ủy ban nhân dân tỉnh thẩm tra xét duyệt rồi mới thông báo cho mọi người.



Cô cố ý dừng lại một chút, thấy vẻ mặt của Hạ Tưởng không đổi sắc, liền không cố ý ra vẻ đắn đo nữa, vội nói:
Sáng sớm hôm sau, Nghiêm Tiểu Thì liền quay trở về thành phố Yến. Sau khi tiễn bước cô trở về, Hạ Tưởng cũng không có tâm tư và thời gian để quay về thành phố Yến, liền gọi một cuộc điện thoại cho Phùng Húc Quang, nói ra một số tin tức. Phùng Húc Quang khá cao hứng nói:



- Đây là chuyện tốt, mặc kệ là có thể nhận được người thân hay không thì ít nhất cũng có thể kết bạn được với một số người trong giới doanh nhân của tỉnh Yến. Như vậy tôi cũng có thể được xếp hạng vào trong danh sách những người nổi tiếng rồi, rất may là có cậu. Ông em Hạ, không nhiều lời cảm tạ, khi quay về tôi sẽ mời ông em đi ăn lẩu băng chuyền.



Hạ Tưởng lại cười mắng y mấy câu, sau đó lại gọi điện thoại cho Nghiêm Tiểu Thì, đầu tiên là ân cần thăm hỏi một vài câu, sau đó lại đem các tư liệu của Phùng Húc Quang nói ra. Nghiêm Tiểu Thì nói làm Hạ Tưởng rất yên tâm, cô khẳng định là có thể làm tốt chuyện này, cuối cùng lại cường điệu nói:



- Tuy nhiên Phó Chủ tịch huyện Hạ có thời gian thì quay về thành phố Yến thì phải nhớ tìm tôi để nói chuyện phiếm. Ngày hôm qua tôi và anh nói chuyện, tán gẫu một lúc như vậy làm tôi thấy rất vui vẻ.



Buổi chiều Hạ Tưởng liền đi tìm Phương Cách lái xe cho hắn và Lý Đinh Sơn cùng nhau đi một vòng xung quanh thị trấn. Hiển nhiên Lý Đinh Sơn không hứng thú mấy đối với việc du ngoạn sơn thủy, từ thái độ có thể thấy đang có rất nhiều tâm sự. Hạ Tưởng nghĩ là vấn đề của Sử Khiết với ông ta lại phức tạp nên cũng không mở miệng khuyên. Có một số việc chỉ dựa vào mình tự giải quyết, người ngoài dù sao cũng là người ngoài, không thể giải được.



Buổi tối, thời điểm ăn cơm cùng nhau, Lý Đinh Sơn nói ra lo lắng của ông ta:



- Phó Bí thư Mai mời chuyên gia từ Bắc Kinh tới, đang cùng với Phó Chủ tịch huyện Cường đi đến khảo sát thực địa tại vùng núi khoáng thạch. Vốn tôi tưởng rằng Chủ tịch huyện Khâu không có nhiều hứng thú đối với việc khai thác mỏ, không ngờ tới là y thể hiện thái độ ủng hộ một cách mạnh mẽ, nếu vậy sự tình này trở nên không dễ làm rồi. Nếu trên hội nghị thường vụ thảo luận, có sự liên kết của Phó Bí thư Mai và Chủ tịch huyện Khâu thì khả năng thông qua rất lớn. Một phiếu phủ quyết của tôi có khả năng không được mọi người để ý lắm. Nhưng bản thân tôi cho rằng, việc khai thác mỏ thì vốn đầu tư lớn mà hiệu quả lại chậm, hơn nữa chưa chắc đã sinh lời. Nếu điều hành không tốt thì việc này đúng là hao tiền tốn của.



Hóa ra Lý Đinh Sơn lo lắng chính là chuyện này, Hạ Tưởng liền nói ra cái nhìn của chính mình:



- Bí thư Lý cũng sẽ không ở huyện An lâu lắm, nếu muốn viết được một chiến tích mạnh mẽ trong lý lịch thì nên mạnh mẽ ủng hộ công tác du lịch. Tôi dám cam đoan, trong vòng nửa năm tới thì du lịch huyện An sẽ đi nhanh về phía trước, sẽ ở một bậc thang mới. Nếu Chủ tịch huyện Khâu và Phó Bí thư Mai đều ưu thích khai thác mỏ thì chỉ gây sức ép cho bọn họ thôi, vừa đủ để bọn họ không đủ tinh lực để chú ý đến ngành du lịch, lúc đó ngài cực kỳ thoải mái lấy đi chiến tích này, sau đó đến chỗ khác thăng chức là được.



Sắc mặt của Lý Đinh Sơn trầm xuống:



- Tiểu Hạ, suy nghĩ của cậu như vậy là sai lầm. Tôi ở huyện An này một năm cũng tốt, mà nửa năm cũng vậy, không chỉ muốn chiến tích không mà chủ yếu là mang đến lợi ích thiết thực cho dân chúng. Nếu làm ra các công trình chỉ để thể hiện bộ mặt, thể hiện chiến tích mà không đưa lại một chút lợi ích nào cho dân chúng thì tôi cũng không làm. Đúng là bởi vì ý tưởng khai thác mỏ của Chủ tịch huyện Khâu không thực tế, chẳng những không làm cho kinh tế của huyện An bay lên mà còn có khả năng làm suy sụp nên kinh tế của huyện nên tôi mới lo lắng ngăn cản bọn họ. Cái đó và việc đấu tranh chính trị không có quan hệ với nhau, là quan điểm đường lối xung đột.



Lời vừa nói của Hạ Tưởng thì cũng không phải là lời thật tâm, mà hắn nghĩ là muốn thử Lý Đinh Sơn một chút, xem thử ông ta còn bao nhiêu hùng tâm tráng chí, còn có bao nhiêu quyết tâm muốn tạo phúc cho một phương. Câu trả lời của Lý Đinh Sơn làm hắn cực kỳ vừa lòng, sự ủng hộ với Lý Đinh Sơn càng trở nên kiên định. Hắn nói:



- Bí thư Lý đừng nóng giận, các sự tình trong chính trị cho tới bây giờ thì đều có thể bất ngờ thay đổi, ai cũng không dám chứng minh là trời không phát sinh chuyện gì. Nếu ngăn cản không được thì chúng ta sẽ phát triển mạnh làng du lịch của chúng ta, ngành du lịch càng hưng thịnh lại càng thể hiện ra chúng ta có quyết sách chính xác.



Vẻ mặt của Lý Đinh Sơn ngưng trọng.



- Tiểu Hạ, lần đầu tiên tôi trịnh trọng đề tỉnh cậu, về sau không kể cậu làm quan to đến đâu, quyền lực chói mắt đến đâu thì cũng phải nhớ kỹ một điều, khi trước mặt có hai lựa chọn là chiến tích và tạo phúc cho nhân dân, thì nhất định phải lựa chọn tạo phúc cho dân chúng. Nếu không thể tạo phúc cho nhân dân, không thể để dân chúng nhận được lợi ích thiết thực của bọn họ thì chiến tích của chúng ta sẽ không còn là chiến tích, mà chỉ là tô son điểm phấn trên mặt mình mà thôi.