Quan Thần

Chương 24 : Các bên gặp mặt với tâm tư khác nhau

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


Hạ Tưởng cũng không có bạn học nào ở công trình này, hắn bảo Tào Thù Lê giả vờ làm bạn gái của mình là có ý đồ, chẳng qua không tiện nói rõ nên lập lờ nói:



- Kệ hắn, giờ có việc khác là đi gặp người quan trọng.



- Vậy sao cần em giả bạn gái?



Tào Thù Lê có chút khó chịu hỏi.



- Tùy ý em thôi.



Hạ Tưởng trêu, miễn sau này Tào Thù Lê nhớ đến và giận vì hắn lợi dụng cô. Cho nên hắn cho cô quyền lựa chọn.



Tào Thù Lê không hề do dự mà khẽ khoác tay Hạ Tưởng:



- Trò hay như vậy, vừa lúc lại để em gặp phải, nếu không tham gia thì không phải tính cách của em. Đi, xem ai sợ ai.



Hạ Tưởng thấy Tào Thù Lê dán sát mình nên cười khổ trong lòng, giả vờ một chút thì cũng không cần thân mật chứ? Ai sợ ai? Hắn đúng là sợ Lý Khiết Phu thấy được sẽ nói lại với Tào Vĩnh Quốc. Nếu chẳng may Tào Vĩnh Quốc có suy nghĩ khác đối với hắn, vậy thì bao cố gắng tạo ấn tượng tốt với Tào gia sẽ bay biến.



Không thể rút khỏi tay Tào Thù Lê, hắn đành thầm hy vọng Lý Khiết Phu không ở văn phòng của Phùng Húc Quang.



Đáng tiếc hy vọng của Hạ Tưởng đã thất bại. Lý Khiết Phu chẳng những ở văn phòng của Phùng Húc Quang, còn bị Phùng Húc Quang và Lý Hồng Giang vây quanh. Hai người một bưng trà, một đưa khói như tiếp lãnh đạo. Chẳng qua Lý Khiết Phu dù uống trà hút thuốc nhưng luôn tỏ vẻ không biết với những gì Phùng Húc Quang và Lý Hồng Giang hỏi.



- Tổng Giám đốc Phùng, Giám đốc Lý, hai vị đừng ép tôi. Tôi chỉ đưa con gái Giám đốc Tào đến công trường mà thôi, về phần thanh niên đi cùng có quan hệ gì với cô thì tôi không biết. Tôi là lái xe, chỉ chú ý lái xe, không nên hỏi vấn đề không nên hỏi.
Tào Thù Lê nói một câu rồi không nói gì nữa, ngoan ngoãn rồi trên sô pha, cúi đầu xem sổ. Hạ Tưởng nhìn cô và có chút kinh ngạc. Hắn vốn nghĩ cô là người hiếu động, bây giờ thấy cô cũng biết ý như vậy.



Phùng Húc Quang biết Hạ Tưởng tìm mình là có việc cần bàn nên nháy mắt với Lý Hồng Giang hy vọng đối phương rời đi. Lý Hồng Giang lại làm như không thấy. Y đã quyết định chỉ cần Hạ Tưởng và Tào Thù Lê không mở miệng đuổi mình đi, y dù như thế nào cũng phải ở đây. Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua, huống hồ thái độ vừa rồi của y không tốt. Mặc dù Tào Thù Lê có vẻ không để ý, cũng không nhìn y nhưng y không dám bỏ qua.



Hạ Tưởng và Phùng Húc Quang nói chuyện vài câu, cũng không ngại Lý Hồng Giang ở đây. Thực ra Hạ Tưởng cố ý nói cho Lý Hồng Giang nghe:



- Tổng giám đốc Phùng, tôi vừa rồi thấy công nhân đình công, có phải vấn đề tài chính chưa giải quyết?



Phùng Húc Quang không ngồi trên ghế ông chủ mà ngồi trên sô pha với Hạ Tưởng. Y đầu tiên là nhìn Lý Hồng Giang, sau đó theo thói quen vuốt tóc, cười hắc hắc nói:



- Đúng thế, bây giờ thiếu một chút, một khoản tiền của tôi khi rút về có vấn đề, nếu không sao thành như vậy. Đúng rồi Tiểu Hạ, lần trước chúng ta nói chuyện hợp tác, tôi thấy khá hứng thú nhưng đáng tiếc cậu mãi không quyết định. Dù như thế nào thì hôm nay cậu đến cũng phải có câu trả lời thuyết phục chứ?



Hạ Tưởng thì ra là bạn trai của con gái Giám đốc sở Tào, sao Giám đốc Tào không bố trí vào một công ty tốt chứ, mà lại đến công ty nửa sống nửa chết của Lý Đinh Sơn? Phùng Húc Quang nói chuyện với Hạ Tưởng nhưng thực ra là để Lý Hồng Giang xem, trong lòng y cũng rất khó hiểu. Trong lòng y cũng rất khiếp sợ và đầy nghi vấn khiến trong lúc nhất thời này cũng không thể được hiểu mục đích thật của Hạ Tưởng. Nếu Hạ Tưởng chỉ dựa vào quan hệ với Giám đốc Tào thì nói một câu với Lý Hồng Giang, Lý Hồng Giang kiểu gì chẳng phải nể mặt mà làm tiếp, nhưng chỉ bằng việc mở miệng mà đòi 10% cổ phần thì đúng là quá tham.



Phùng Húc Quang không phải không nghĩ bỏ 10% cổ phần mà thấy không đáng, nên coi thường Hạ Tưởng. Chẳng qua chỉ là kẻ kém cỏi dựa vào bố vợ, lần trước còn ra vẻ này nọ với mình, giống như hắn có bản lĩnh thật vậy?



Có vẻ như xác minh suy nghĩ của Phùng Húc Quang, Tào Thù Lê đột nhiên nói xen vào:



- Đúng rồi Giám đốc Lý, công trường sao lại đình công? Tôi vừa nãy ra còn định vẽ sơ đồ thi công thì không thấy công nhân nào đang thi công cả.



Mắt Lý Hồng Giang sáng lên và hiểu là có việc gì rồi.