Quan Thần

Chương 247 : Sinh nhật Hạ Tưởng

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Phương Cách nhìn Hạ Tưởng với vẻ nghi ngờ, lại nhìn Mai Hiểu Lâm rồi cười nói:



- Chắc là Phó bí thư Mai có việc quan trọng, vậy thì Phó chủ tịch huyện Hạ, tôi xin phép đi trước. Có thời gian lại nói sau.



Mai Hiểu Lâm khẽ gật đầu với Phương Cách. Chờ y đi xong, cô liền lấy ra một chiếc khăn tay gói một vật gì đó, dùng hai ngón tay để cầm, ném tới trên bàn Hạ Tưởng, vẻ mặt chán ghét nói:



- Mau lấy đi, ghê chết mất.



Hạ Tưởng thấy vẻ mặt cô như vậy, cũng hoảng sợ hỏi:



- Cái gì thế? Không phải là một cục đờm đấy chứ?



- Phì, anh tởm quá. Nói gì vậy?



Mai Hiểu Lâm giận dữ, thở phì phì ngồi xuống ghế sô pha, suy nghĩ một lát lại đứng dậy mở cửa nhìn ra ngoài, thấy hết thảy bình thường mới đóng cửa, ngồi trở về, còn nói:



- Là móng tay! Đầu óc anh chỉ được cái nghĩ lung tung toàn những thứ ghê tởm.



Cô phất tay, dường như muốn xua tan ác khí trong lòng, lại chỉ ra cửa nói:



- Hạ Tưởng, anh nói thật đi. Lần trước Phương Cách tình cờ gặp chúng ta ở nhà hàng có phải là do anh cố ý bố trí không?



Hỏng rồi, bị cô nhìn ra manh mối, Hạ Tưởng mỉm cười như thể không có việc gì:



- Không phải. Không thể chứ. Lần trước quả thật là tình cờ gặp nhau thôi mà. Thị trấn rộng lớn như vậy, khi ăn cơm tình cờ gặp nhau cũng là bình thường.



- Không đúng, chắc chắn không đúng. Anh đừng tưởng rằng tôi không nhìn ra là Phương Cách có ý đối với tôi. Anh thay tôi chuyển lời cho cậu ta, đừng nghĩ nữa, vô dụng thôi. Đối với một người còn chưa hết mùi học sinh tiểu học (miệng còn hôi sữa) như cậu ta, tôi không hề có chút hứng thú nào.



Mai Hiểu Lâm suy nghĩ rất nhanh, đang nói tới Phương Cách lại nhảy tới Lệ Triều Sinh:



- Việc triển khai kiểm tra sức khỏe miễn phí thế nào rồi? Sao còn chưa có mẫu vật của Du Vĩnh?



- Mẫu vật cũng nhanh thôi, chỉ cần hai, ba ngày là xong.



Hạ Tưởng đã biết Du Vĩnh học lớp nào trường nào, sự việc trở thành đơn giản. Hắn chuẩn bị khi kiểm tra sức khỏe lớp của Du Vĩnh thì đến giả vờ thăm hỏi, thừa dịp mọi người không chú ý liền lấy một ít mẫu máu, cũng không phải là chuyện khó.



- Vấn đề là chúng ta sẽ phải mời bệnh viện nào giám định?



- Giao cho tôi. Tôi gửi đến Bắc Kinh làm. Chẳng những đảm bảo còn an toàn nữa.



Mai Hiểu Lâm nghĩ khá chu đáo:



- Nếu trùng ADN, có phải chúng ta sẽ trực tiếp giao chứng cớ cho Ủy ban kiểm tra kỷ luật không?



Hiện tại Mai Hiểu Lâm đều hỏi Hạ Tưởng mỗi bước phải làm như thế nào. Vô hình trung, cô đã hoàn toàn bị Hạ Tưởng kéo mũi dắt đi. Đương nhiên cũng là do rất nhiều chủ ý của Hạ Tưởng tốt hơn nhiều so với cô.



- Đương nhiên là phải giao cho Ủy ban Kiểm tra kỷ luật, nhưng không phải chúng ta trực tiếp ra mặt giao mà phải gửi thư nặc danh, kể lại tỉ mỉ chứng cớ và kết quả xét nghiệm, gửi tới Ủy ban kiểm tra ủy luật của huyện và thành phố. Nếu thật sự đá chìm đáy biển, chúng ta lại thương lượng bước tiếp theo nên hành động như thế nào.



Ý của Hạ Tưởng là, nếu gửi lên cấp huyện và thành phố xong mà vẫn không hề có chút gợn sóng nào, chứng tỏ sau lưng Lệ Triều Sinh có một nhân vật rất lợi hại. Đến lúc đó hắn bắt buộc phải đến thành phố Yến, điều tra xem rốt cuộc nhân vật đứng sau lưng Lệ Triều Sinh là ai.



Đương nhiên, khẳng định là Mai Hiểu Lâm cũng có chỗ dựa ở thành phố Yến và tỉnh Yến, cũng có thể vận dụng rất nhiều mối quan hệ. Cần phải tóm loại bại hoại như Lệ Triều Sinh ngay từ trong trứng nước. Một khi chờ cho y trưởng thành lên tới cấp Sở trở lên, muốn động vào y sẽ càng khó khăn hơn. Y làm việc cực kỳ bí mật, kỹ xảo cao minh hơn người bình thường rất nhiều. Chỉ cần y ngồi trên địa vị cao, có thể nghĩ ngay được hậu quả.



Một tham quan có thể kiếm tiền từ cây giống của nông dân, vậy chỉ cần trong tay y có quyền lực đủ lớn, lòng tham của y sẽ càng ngày càng bành trướng.



Chỉ có điều khiến Hạ Tưởng thật không ngờ chính là, vụ án Lệ Triều Sinh không ngờ lại dẫn đến một trận động đất lớn trong quan trường thành phố Yến, thậm chí là cả tỉnh Yến, trực tiếp làm cho rất nhiều quan lớn đều ngã ngựa, từ đó khiến tiến trình lịch sử biến đổi rất lớn.



Hai ngày sau, Hạ Tưởng cùng đi với Điêu Hoa Văn, quan sát việc kiểm tra sức khỏe miễn phí cho học sinh tiểu học. Hạ Tưởng thân thiết bắt tay với mỗi bác sĩ đang khám sức khỏe cho các em học sinh, còn dặn họ phải kiểm tra thật kỹ lưỡng, phải thật kiên nhẫn đối với từng mầm non của tổ quốc. Sau đó hắn lại đi xem một đám học sinh lấy mẫu xét nghiệm máu, thừa dịp mọi người không chú ý, dùng bông vải lấy đi một chút mẫu máu của Du Vĩnh.



Sau khi trở về, Hạ Tưởng lấy mẫu vật của Lệ Triều Sinh và Du Vĩnh chia làm hai phần, một phần giao cho Mai Hiểu Lâm gửi đến Bắc Kinh, một phần tự hắn giữ lấy, chuẩn bị tìm người gửi lên bệnh viện thành phố Yến giám định. Nghĩ tới nghĩ lui, hắn cảm thấy giao cho Phùng Húc Quang là yên tâm nhất, bởi vậy liền gọi điện thoại cho Phùng Húc Quang.



Phùng Húc Quang cũng không hỏi Hạ Tưởng muốn điều tra cái gì, liền đồng ý ngay:



- Chị dâu của chú có người quen ở bệnh viện, là Phó viện trưởng. Việc này cứ giao cho cô ấy xử lý là được. Chú tranh thủ trong lúc giao mẫu vật thì tới đây một chuyến, cả nhà chúng tôi đoàn tụ không thể thiếu công thần là chú đâu đấy.



Hóa ra bố của của Phùng Húc Quang là Phùng Hóa Thành đã từ huyện Thương Sơn đi tới thành phố Yến, gặp mặt Mã Vạn Chính. Thân nhân đoàn tụ tự nhiên là chuyện tốt, tuy nhiên là chuyện riêng nhà người ta, Hạ Tưởng có chút không muốn tham gia. Phùng Húc Quang không chịu:



- Chú tôi cũng nói, bảo chú em cùng tới đây. Nếu không có chú em thì nhà chúng tôi cũng không thể đoàn tụ được. Chú em mà không tới, ông ấy sẽ tự mình gọi điện thoại cho chú.



Vậy thì thôi đi, cứ ngoan ngoãn mà tới, đừng để Phó chủ tịch tỉnh Mã gọi điện thoại cho một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như mình. Hạ Tưởng thỏa hiệp:



- Chiều em sẽ trở về, ngày mai sẽ tới tìm anh.



Hôm nay vừa lúc là cuối tuần, Hạ Tưởng liền về thành phố Yến sớm một chút, đi tìm Tào Thù Lê. Cũng đã một thời gian không gặp cô bé, trong lòng hắn đúng là khá nhớ mong.



Hạ Tưởng thu dọn xong đồ đạc, đang muốn đi thì Phương Cách lấm la lấm lét xuất hiện.



- Hạ ca, không đúng, có gì đó không đúng.



Phương Cách rung đùi đắc ý nói.



- Cái gì không đúng? Tôi thấy là cậu không đúng thì có.



Hạ Tưởng tức giận nói.



Phương Cách thở dài, bất đắc dĩ lắc đầu:



- Em phát hiện Phó bí thư Mai và anh càng ngày càng lại gần, có xu thế nguy hiểm. Anh đã có bạn gái, phải chú ý không được hái hoa ngắt cỏ, được không? Chỉ cần anh đừng động vào Phó bí thư Mai, em vẫn còn có cơ hội.



- Ít nói bậy đi.


Hạ Tưởng toát mồ hôi:



- Anh hư hỏng vậy sao? Đáng để em lo lắng, đề phòng vậy sao?



Cô bé cười hì hì:



- Muốn đi đâu thì cứ nói. Em muốn được chăm sóc anh, quan tâm anh, ngày nào cũng nhìn thấy anh. Anh chột dạ chưa?



Hạ Tưởng liền gật đầu:



- Hiểu rồi, hiểu rồi. Là tôi hiểu lầm ý đồ của lãnh đạo. Hiện tại tôi xin thành khẩn nhận lãnh đạo phê bình.



- Anh bớt lẻo mép đi cho em nhờ.



Cô bé tươi cười khẽ đấm vào ngực Hạ Tưởng, lại bị hắn bắt lấy tay, giãy không được. Hạ Tưởng bắt đầu tìm kiếm cái miệng nhỏ nhắn của cô, định thừa cơ hoạt động một chút, ai ngờ hai đôi môi vừa khẽ dính vào nhau thì di động lại đổ chuông. Hạ Tưởng không muốn xem nhưng lại bị cô bé nhân cơ hội đẩy hắn ra.



- Mau xem là ai nhắn tin. Đừng bỏ lỡ người khác chúc phúc.



Cô bé cười hì hì chạy sang một bên, giơ tay ra hiệu im lặng.



- Em nghe thấy tiếng ba mẹ lên lầu, đừng náo loạn nữa.



Hạ Tưởng lắc đầu. Cô bé quả là tinh nghịch, đúng là không dễ bắt. Hắn đành phải cầm di động lên xem. Không xem thì thôi, vừa xem hắn đã nhảy dựng lên, hóa ra là Tiếu Giai nhắn tin.



Tin nhắn của Tiếu Giai hơi kỳ lạ: "Anh vui không? Em rất vui!" Hàm nghĩa rất sâu sắc, liên tưởng cũng phong phú. Hạ Tưởng hiểu kỳ thật là cô chúc hắn sinh nhật vui vẻ, bởi vì ý cô là: Anh vui vẻ cho nên em cũng vui vẻ.



Tai Tào Thù Lê quả thật rất thính, đúng là có tiếng gõ cửa. Hạ Tưởng liền thừa dịp cô ra mở cửa, nhanh chóng nhắn tin lại cho Tiếu Giai: "Em vui vẻ cho nên anh vui vẻ!" Sau đó hắn lập tức xóa bỏ tin nhắn lưu trữ đi, đồng thời âm thầm cảnh báo bản thân: Sang năm đến sinh nhật phải bố trí trước một chút. Sớm một ngày đi với ai, muộn một ngày đi với ai, đúng ngày đi với ai. Nhất định phải bố trí gọn gàng, không được có chút sai lầm.



Nếu không chính là vạn kiếp không thể cứu vãn.



Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân cùng trở lại.



Tào Vĩnh Quốc hơi hơi men say, vừa thấy Hạ Tưởng liền cao hứng nói:



- Tiểu Hạ đến đây. Mau bảo Vương Vu Phân mang bánh ngọt cho cháu. Sinh nhật, chuyện tốt, lại trưởng thành thêm một tuổi.



Vương Vu Phân khẽ đánh vào tay Tào Vĩnh Quốc:



- Không cho ông uống nhiều như vậy, ông lại càng uống. Lớn từng này tuổi rồi mà không có tự chủ. Mới chỉ là Phó thị trưởng đã uống say khướt thành bộ dạng này, còn thể thống gì nữa?



Tào Vĩnh Quốc không để ý tới vẻ hờn giận của Vương Vu Phân, thoải mái ngồi xuống sô pha, mỉm cười nói:



- Tiểu Hạ à, biết tôi uống rượu với ai không? Là Thị trưởng Trần và Phó bí thư Lộ!



Vương Vu Phân mang bánh ngọt tới, Tào Thù Lê cắm nến, Hạ Tưởng được Tào Thù Lê yêu cầu liền một hơi thổi tắt hết nến, sau đó cắt bánh ngọt ra chia mời mọi người.



Tào Vĩnh Quốc khoát tay, tỏ vẻ không muốn ăn bánh ngọt. Vương Vu Phân không đồng ý, cưỡng ép nhét một miếng bánh vào tay ông ta:



- Đây là bánh sinh nhật Hạ Tưởng, ông không ăn cũng phải ăn. Không ăn chính là không nể mặt con gái ông.



Tào Vĩnh Quốc chỉ Vương Vu Phân:



- Nhìn này, đây là kinh nghiệm quản lý gia đình của tôi đó. Về sau phải nghiêm với vợ mình, nếu không mỗi ngày cô sẽ đều quản cậu, bắt cậu làm cái này cái kia, rất đáng ghét.



Hạ Tưởng cười hì hì, không dám phát biểu bình luận.



Vương Vu Phân trừng mắt nhìn Tào Vĩnh Quốc, muốn nói gì đó lại bị Tào Thù Lê kéo sang một bên, khuyên nhủ:



- Mẹ, ba có chuyện muốn nói với Hạ Tưởng. Mẹ đi xem TV đi.



Quả thật Tào Vĩnh Quốc có chuyện muốn nói với Hạ Tưởng.



Hôm nay ông ta và Trần Phong cùng đi tiếp Phó bí thư Lộ. Có lẽ là vì sắp sửa nghỉ hưu, hoặc cũng có thể là nể mặt Trần Phong, Phó bí thư Lộ coi như khá khách khí với Tào Vĩnh Quốc. Ba người cùng tới ăn cơm ở một trang viên tĩnh lặng. Phó bí thư Lộ hé lộ một ít hướng đi trên tỉnh.



Bởi vì nguyên nhân tuổi tác, năm sau Phó bí thư Lộ sẽ lui ra, do Thôi Hướng tiếp nhận chức vụ Phó bí thư của ông ta. Các ủy viên thường vụ Tỉnh ủy khác thì có Trưởng ban Tổ chức cán bộ Tả An Bình có thể điều tới tỉnh Tây làm Phó bí thư. Trống ra một vị trí Trưởng ban Tổ chức cán bộ sẽ do tỉnh Yến đề bạt ngay tại chỗ hay do từ Bắc Kinh hàng không tới thì tỉnh và Bắc Kinh đều chưa đạt thành nhận thức chung. Ý của Bắc Kinh là muốn cho hàng không tới đây nhưng Cao Thành Tùng kiên quyết phản đối, nói rõ là Bắc Kinh hàng không quá nhiều cán bộ tới, không lợi cho sự phát triển kinh tế và ổn định cục diện chính trị của tỉnh Yến.



Bắc Kinh cũng chưa hình thành ý kiến thống nhất, trước mắt đang ở trạng thái giằng co.



- Một Trưởng ban Tổ chức cán bộ tự nhiên khiến các mặt đều chú ý, dù là Bắc Kinh hay tỉnh Yến đều có rất nhiều người nhìn chằm chằm vào vị trí này. Chắc chắn cuối cùng chỉ có thể là kết quả thỏa hiệp.



Phó bí thư Lộ cảm khái nói.



- Nghe đồn Bí thư Cao và người kia có quan hệ chặt chẽ, có đúng không?



Trần Phong hỏi. Ông ta nghe rất nhiều lời đồn về Bí thư Cao, ví dụ như y và người kia lui tới thân thiết, ví dụ như y đã được người kia chính mồm hứa hẹn, v.v... Đúng là bởi vì nguyên nhân này nên y mới không hề sợ hãi, nói một không hai tại tỉnh Yến, không một ai dám khiêu chiến quyền uy của y.



Phó bí thư Lộ giơ một ngón tay lên:



- Sự tình trên thế gian này không có tin đồn vô căn cứ. Nếu là nghe đồn, tự nhiên sẽ có manh mối có thể tìm ra. Tuy nhiên trong quan trường nhất định phải nhớ kỹ một điều, chính là một số việc chỉ có thể hiểu rõ trong lòng nhưng không thể nói ra miệng.



Trần Phong vội vàng cung kính đáp:



- Vâng, tôi sẽ nhớ kỹ, Phó bí thư Lộ.



Phó bí thư Lộ lại nhìn Tào Vĩnh Quốc vài lần, nói đầy thâm ý:



- Tôi biết tính cách của Vĩnh Quốc và Trần Phong khá gần nhau, đều là cán bộ tốt muốn làm việc cụ thể. Tuy nhiên bước tiếp theo Trần Phong nhậm chức Bí thư Thành ủy thành phố Yến, Vĩnh Quốc muốn làm Thị trưởng thì khả năng không cao.



Tào Vĩnh Quốc cũng biết căn cứ theo nguyên tắc cân bằng, tỉnh sẽ không cho phép một thành phố cấp phó tỉnh có nhân vật số một của hai bên Đảng và Chính quyền hợp tác quá mức. Như vậy cực kỳ bất lợi cho việc khống chế của tỉnh. Hơn nữa còn một điểm là kinh nghiệm của Tào Vĩnh Quốc quá nhỏ bé, hiện tại tiến thêm một bước lên làm Thị trưởng thành phố Yến, tương đương là một bước tiến thẳng lên hàng ngũ cán bộ cấp phó tỉnh, tiến bộ cũng hơi quá nhanh, khó làm cấp dưới phục tùng.