Quan Thần

Chương 253 : Lần đầu tiên so chiêu với Lệ Triều Sinh

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Tống Triêu Độ cũng đứng lên, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, nắm lấy tay hắn:



- Trưa nay ăn cơm với nhau, lại tâm sự tiếp. Nguồn truyện: Truyện FULL



Đến trưa, Hạ Tưởng liền cùng Tống Triêu Độ ra khách sạn bên ngoài ăn cơm. Hắn đã tới Tống gia vài lần, phát hiện Tống Triêu Độ rất ít khi ra ngoài ăn cơm, bình thường đều ở nhà đọc sách, hôm nay hẳn là tâm tình ông ta rất tốt. Ngay cả Tống Nhất Phàm cũng nói:



- Thật tốt quá, vẫn là Hạ ca ca đến đây thì tốt. Hạ ca ca vừa tới, ba liền cho em ra ngoài ăn cơm. Ba, ba cũng không tính xem đã bao lâu rồi không đưa con đi khách sạn ăn cơm?



Tống Triêu Độ cười hiền hậu, không nói gì.



Ăn cơm, Hạ Tưởng cũng không có mấy ấn tượng. Hắn chỉ nhớ Tống Triêu Độ uống không ít rượu, còn hơi ngà ngà say. Hắn đành phải đưa ông ta về nhà. Vừa về đến nhà, Tống Triêu Độ liền ngủ luôn, trong phòng khách chỉ còn lại hắn và Tống Nhất Phàm.



Có đôi khi con gái biến hóa cực kỳ nhanh chóng. Trước kia Hạ Tưởng bị Tống Nhất Phàm kéo tay thì còn không cảm thấy gì, hôm nay khi bị cô kéo tay bỗng nhiên cảm thấy bàn tay nhỏ bé của cô ấm áp mà mềm mại, nắm lấy cảm giác rất thoải mái, trong lòng hắn không khỏi có cảm giác khác thường. Hắn muốn buông tay ra nhưng lại bị Tống Nhất Phàm kéo quá chặt.



Cô hỏi hắn:



- Tay em đẹp hơn hay tay bạn gái anh đẹp hơn?



- Tay em đẹp.



Hạ Tưởng biết con gái không thể nói đạo lý được, chỉ có thể dỗ dành để cô vui.



- Em cao hơn hay bạn gái anh cao hơn?



- Em cao hơn một chút.



- Vậy anh có thích em không?



- Thích, em giống như em gái của anh, vừa lúc anh chỉ có một em trai mà không có em gái.



Cứ như thể thi vấn đáp vậy. Hạ Tưởng cũng không biết đã trả lời bao nhiêu điều, thấy sắc trời không còn sớm, liền nói:



- Anh còn phải quay về huyện An, không thể ở đây với em được nữa. Nếu sau này có thời gian thì anh lại đến thăm em, được không Nhất Phàm?



- Được!



Không ngờ Tống Nhất Phàm rất nghe lời. Cô đưa Hạ Tưởng tới cửa, thấy Hạ Tưởng sắp xuống lầu, cô đột nhiên cười hì hì nói:



- Em biết những lời anh vừa nói đều là nói dối.



Dọc theo đường đi, Hạ Tưởng luôn suy nghĩ: Tống Nhất Phàm biết rõ là hắn nói dối nhưng vẫn hỏi mãi không ngừng, hơn nữa còn như rất thích thú. Còn nhỏ tuổi đã có tâm tư như vậy, may là đi được rồi. Xem ra về sau phải tránh xa cô một chút. Với trình độ hiện tại của cô, sau này lớn lên chỉ sợ ngay cả Tào Thù Lê và Liên Nhược Hạm cũng không phải đối thủ.



Thứ Hai không có việc gì, buổi tối Hạ Tưởng ăn cơm với Lý Đinh Sơn, nói lại việc Phó chủ tịch tỉnh Mã và Tống Triêu Độ cho ông ta nghe. Lý Đinh Sơn nghe xong hơi gật đầu, cũng không hỏi nhiều, chỉ nói:



- Hiện tại cậu cũng đã có đủ sức phán đoán, cứ dựa theo suy nghĩ của mình mà đi làm việc. Ở việc lớn có người ứng phó là tốt rồi, nhưng cơ bản mỗi ngày phải tích lũy dần từng chút kinh nghiệm, chậm rãi mở rộng mạng lưới quan hệ. Nói cách khác, năng lực bản thân cũng cần phải được nâng cao.



Hạ Tưởng ngồi im lắng nghe đầy vẻ khiêm tốn ghi nhận, gật gật đầu. Phương Cách ở một bên cúi đầu không nói gì, có vẻ không vui, cũng không biết là không thoải mái với ai.



Hạ Tưởng cũng không hỏi y, có lẽ chính là vì Mai Hiểu Lâm. Suy nghĩ của thanh niên có chút luẩn quẩn cũng là dễ hiểu. Có lẽ y nghĩ tương tư đơn phương chính là thất tình.



Tháng tám, huyện An tạm thời tiến vào thời kỳ yên ả.



Chuyên gia khoáng sản Bắc Kinh tới khảo sát đã quay về Bắc Kinh, tạm thời còn chưa đưa ra kết luận. Cường Giang Hải liền thành thật rất nhiều, tuy bình thường vẫn châm chọc Hạ Tưởng mấy câu nhưng bởi vì Hạ Tưởng tổ chức kiểm tra sức khỏe miễn phí cho các học sinh tiểu học của thị trấn đã chiếm được sự nhất trí khen ngợi của tất cả các bậc cha mẹ, cho dù Khâu Tự Phong không thoải mái nhưng vẫn phải công khai khen ngợi Hạ Tưởng vài câu để thể hiện mình làm Chủ tịch huyện rất công bằng chính trực.



Mai Hiểu Lâm cũng kiên nhẫn hơn trước, không còn công khai làm khó dễ Lệ Triều Sinh nữa mà toàn tâm toàn ý tập trung nghiên cứu tài liệu về khoáng sản huyện An, trong lòng cũng đã có kết luận sơ bộ. Một hôm, vào giữa trưa sau khi hết giờ buổi sáng, cô gọi điện thoại cho Hạ Tưởng, bảo Hạ Tưởng lái xe mang cô tới xã Đán Bảo một chuyến. Trong tài liệu có một chỗ thuyết minh không đủ chi tiết, cô muốn tới thực địa xem một chút.



Hạ Tưởng xem lịch công tác, thấy buổi chiều cũng không có việc gì liền nhận lời Mai Hiểu Lâm. Bởi vì hắn cảm thấy bản chất của Mai Hiểu Lâm coi như không xấu, nói chuyện giữ lời. Lần trước cô nói sẽ tìm một nhà máy gia công thực phẩm để thu mua táo, sau đó đúng là tìm được một công ty ở Bắc Kinh. Tuy rằng giá cả rất thấp nhưng các gia đình nông thôn đã rất hài lòng. Giá cả dù thấp vẫn bán được chút tiền, còn hơn là không bán được gì.



Âu Dương Thiết Y vui mừng nước mắt đầm đìa, liên tục nói "không ngờ, không ngờ..." Đương nhiên ông ta không ngờ chính là người giúp mình lại là đôi nam nữ mình đã gặp lần trước.



Ngồi trên xe Land Rover, Mai Hiểu Lâm vừa đeo đai an toàn vừa nói:



- Cũng may có xe của anh tốt, đi đường núi vẫn được. Các xe con ở huyện đều không đi được, nhiều nhất chỉ tới được xã, thị trấn, ngay cả thôn cũng không vào được. May mắn tôi không lái xe thể thao. Làm công sở mà lái xe thể thao chính là đốt hầu bao của chủ, hơn nữa còn cháy sạch không nhẹ.



Hạ Tưởng thấy tâm tình Mai Hiểu Lâm khá tốt, liền hỏi:



- Có chuyện tốt gì thế? Hình như Phó bí thư Mai rất vui vẻ thì phải.



- Không có chuyện tốt thì không được vui vẻ sao?




Hạ Tưởng ngượng ngùng. Nếu so sánh tôi với vị hôn phu của cô quả là không ổn, rất dễ khiến người khác nghĩ này nọ. Cô cho rằng người khác không biết nhưng chính trong lòng cô cũng rất rõ ràng, vậy mà vẫn đem ra so sánh. Từ đó có thể thấy được có khi đúng là cô rất bộc tuệch.



- Chủ tịch huyện Khâu anh minh thần võ. Chờ sau khi Bí thư Lý điều đi, anh ấy sẽ là Bí thư huyện ủy trẻ tuổi nhất thành phố Yến, tiền đồ không thể đo lường hết được.



- Anh ta muốn làm Bí thư huyện ủy còn phải qua một cửa của tôi.



Mai Hiểu Lâm nhanh mồm thốt ra nhưng lại ý thức được có chút không ổn, vội phân bua:



- Tôi nói là, nếu cấp trên muốn bổ nhiệm Khâu Tự Phong làm Bí thư, chắc chắn sẽ phải trưng cầu ý kiến của hội nghị thường vụ huyện An. Nếu đại bộ phận ủy viên thường vụ đều phản đối thì cấp trên cũng sẽ không cưỡng ép bổ nhiệm, nếu không sẽ không dễ triển khai công tác. Tôi là Phó bí thư nên ý kiến cũng rất quan trọng.



Mai Hiểu Lâm giải thích cũng tạm gọi là được. Nếu Chủ tịch huyện Khâu hoặc Thị trưởng thăng chức ngay tại chỗ lên làm Bí thư Huyện ủy hoặc Bí thư Thành ủy, ban Tổ chức cán bộ cấp trên quả thật rất coi trọng ý kiến của hội nghị thường vụ. Nếu đúng là phát sinh sự kiện tập thể chống lại, cấp trên cũng sẽ không cưỡng ép bổ nhiệm. Hạ Tưởng cũng từng nghe nói có một vị Thị trưởng bình thường đối nhân xử thế lòng dạ hẹp hòi, lại dùng người không khách quan, kết quả là khi y chuẩn bị được bổ nhiệm là Bí thư Thành ủy, lại bị toàn thể ủy viên thường vụ mãnh liệt phản đối, cho nên lấy đại cục làm trọng, y bị dời đi nơi khác.



Nhưng Hạ Tưởng biết Mai Hiểu Lâm sẽ không nghĩ sâu tới như vậy. Lời cô thuận miệng nói đã lộ ra một tin tức rất quan trọng, chính là chỗ dựa của Khâu Tự Phong chẳng những không cứng rắn bằng chỗ dựa của Mai Hiểu Lâm, hơn nữa Khâu gia hẳn là còn có điểm cần nhờ vả Mai gia.



Nói như vậy, khi sự tình giữa Mai Hiểu Lâm và Lệ Triều Sinh ngả bài, vì tiền đồ của bản thân, Khâu Tự Phong có thể bán đứng lợi ích của Lệ Triều Sinh hay không?



Đáp án có thể nghĩ.



Khi vào sâu thêm 10km trong núi, địa thế lên cao, Hạ Tưởng cảm giác áp suất trong xe có vẻ không đủ liền tắt điều hòa đi, mở cửa kính xe cho thoáng. Không ngờ hắn vừa mở cửa kính, Mai Hiểu Lâm liền đóng cửa lại, rất bất mãn nói:



- Anh lại muốn làm tôi cảm lạnh à?



Sao không thể nói chuyện dễ nghe hơn một chút nhỉ? Hạ Tưởng hỏi:



- Có một số việc đã qua thì cứ để nó vĩnh viễn qua đi, đừng ghi nhớ mãi trong lòng làm gì.



- Cái gì cơ? Anh lại suy nghĩ nhiều. Tôi đã sớm bỏ qua việc mở cửa sổ lần trước.



Mai Hiểu Lâm mỉm cười, lại mở cửa kính xe:



- Tôi là cố ý đùa anh một chút, không ngờ anh đúng là không có chút khiếu hài hước nào cả.



Hạ Tưởng không nói gì. Hài hước cũng phải tùy người chứ. Với giọng điệu và vẻ mặt vừa rồi của cô, ai dám bảo là cô nói đùa? Quên đi, không chấp nhặt với cô nữa.



Mai Hiểu Lâm đợi trong chốc lát, thấy Hạ Tưởng không nói gì liền khẽ hỏi:



- Sao vậy, giận à?



Cô lại nhìn bốn phía, nói tiếp:



- Đừng nóng giận được không? Anh xem ở đây rừng núi hoang vu, anh nổi giận lên, ném tôi lại giữa đường thì làm sao bây giờ? Cho dù không ném ra giữa đường, nếu chẳng may anh có mưu đồ gây rối đối với tôi thì sao? Tôi thì không đánh được anh rồi!



Hạ Tưởng lại bị cô chọc cười:



- May mắn rằng tôi là người tốt. Nếu tôi là một người xấu, cho dù không có mưu đồ gây rối đối với cô nhưng bị cô kích động thì cũng có thể. Tôi thấy chính là cô đang cố ý ám chỉ tôi, đúng không?



- Anh đúng là nghĩ vậy sao?



Mai Hiểu Lâm kinh ngạc kêu lên:



- Không ngờ đó, anh đúng là xấu xa. Anh thử động vào tôi xem. Có tin là tôi có thể đánh ngã anh không? Trước kia tôi đã từng học kỹ năng tự vệ của phụ nữ đó.



Hạ Tưởng quay đầu lại liếc Mai Hiểu Lâm rồi lắc đầu, không hề hứng thú nói:



- Đừng khẩn trương, tôi chỉ giúp cô đưa cô tới đây thôi, không hề có chút hứng thú nào đối với cô cả.



Mai Hiểu Lâm mất hứng, quay đầu sang một bên, dựa đầu vào cửa kính, không thèm để ý tới Hạ Tưởng nữa. Hạ Tưởng liền cười thầm: Phụ nữ đều là động vật đầy mâu thuẫn, vừa sợ đàn ông có hứng thú quá lớn đối với mình sẽ có ý đồ xấu, nhưng nếu đàn ông không hề có chút hứng thú nào đối với mình thì trong lòng các cô lại cảm thấy mất mát, tâm tình nặng nề. Thứ mà các cô muốn chính là toàn bộ đàn ông trên thế giới đều có hứng thú đối với mình, nhưng khi các cô không cần thì đàn ông không được phép có ý tưởng bất lương đối với họ.



Khi tới đích, Hạ Tưởng xuống xe trước, hít thở không khí, giãn gân giãn cốt một chút. Đợi trong chốc lát cũng không thấy Mai Hiểu Lâm xuống xe, hắn còn hơi ngạc nhiên, liếc trộm về phía xe, chỉ thấy Mai Hiểu Lâm đang soi vào gương xe, sửa sang lại đầu tóc, còn lén bôi chút son môi. Hạ Tưởng không kìm nổi lắc đầu, chỉ cần là phụ nữ, cho dù là một người phụ nữ bình thường hay là Phó bí thư, cho dù là trẻ tuổi hay lớn tuổi, đều có cùng tâm lý thích trang điểm, chưng diện.



Hắn không nhìn cô nữa mà nhìn khắp xung quanh, thấy phía trước núi đá nhấp nhô, dường n hư là một thung lũng. Giữa hai ngọn núi là một mảnh đất bằng, trên đó có rất nhiều tảng đá lớn nhỏ nằm rải rác.



Hạ Tưởng không hiểu gì về mỏ, không nhìn ra được những tảng đất đá trước mặt có gì khác so với đất đá bình thường khác, nên cũng không giả vờ giả vịt cầm lên nghiên cứu. Hắn lái xe một thời gian dài liền cảm giác hơi buồn tiểu, quay lại thấy Mai Hiểu Lâm vẫn chưa xuống xe, hắn liền đi tới sau một tảng đá lớn để đi tiểu.



Hắn đang tiểu khoan khoái bỗng nhiên nghe thấy tiếng kêu khóc của Mai Hiểu Lâm:



- Hạ Tưởng, anh ở đâu? Anh mà ra đây. Tôi không giận anh nữa đã được chưa? Anh là đàn ông mà sao lại nhỏ mọn như thế? Anh mau ra đây, tôi một mình sợ lắm!