Quan Thần

Chương 27 : Kẻ ác phải dùng biện pháp ác

Ngày đăng: 03:43 20/04/20


Tiếu Giai vui vẻ ngồi xuống trước mặt Hạ Tưởng:



- Đúng. Tôi gửi 5000 bức, bây giờ cũng lục tục có câu trả lời. Có lẽ có 3000 người bị lừa, không đúng, là 3000 người gửi tiền. Tôi tính rồi, ít nhất kiếm được 1.5 triệu, lãi lớn.



Cô ấy thành công? Hạ Tưởng nhìn Tiếu Giai vui mừng như vậy thì thầm nghĩ một người kiếm tiền là không sai nhưng lại nhằm vào lỗ hổng của pháp luật và công ty, đây là phạm tội kinh tế. Hắn vốn còn có suy nghĩ mình không giúp thì một mình Tiếu Giai sẽ không làm được. Không ngờ Tiếu Giai lại ngang bướng như vậy, quyết định là không thay đổi, không nói một câu đã làm xong.



Hạ Tưởng cầm bút viết lên giấy và nói:



- Không biết nên chúc mừng cô hay khuyên cô thu tay lại. Chẳng qua cô có lẽ nhất định sẽ làm đến cùng, tôi không nói gì nữa. Chỉ muốn nói một câu: Dừng đúng lúc.



Tiếu Giai có chút ngạc nhiên:



- Sao anh lại có vẻ không vui? Thành công lớn như vậy thì phải chúc mừng chứ. 1.5 triệu này có một nửa của anh, tôi chia anh 750 ngàn.



Người ai chẳng thích tiền, Hạ Tưởng cũng vậy. Nhưng đột nhiên có 750 ngàn rơi xuống đùa, hắn gan to nữa cũng không dám nhận: Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL



- Tôi không bỏ công, không tham gia nên không có lý do nhận. Cảm ơn ý tốt của cô.



Tiếu Giai trầm giọng nói:



- Anh nhát gan, sợ sau này liên lụy hả? Anh yên tâm, anh chỉ cần nhận tiền, xảy ra chuyện thì một mình tôi chịu, tuyệt đối không để anh có chút trách nhiệm nào cả. Tôi chia anh một nửa là một nửa, anh không cần cũng phải lấy. Bởi vì tôi không có tài chính khởi động nên tiền dùng ban đầu là 10 ngàn vay anh. Còn có một điều là anh biết tôi làm giả dấu mà không tố giác, chỉ bằng hai điểm này tôi thấy anh đáng được 750 ngàn.



Tiếu Giai nói xong liền thở hổn hển đi ra, trước khi đi còn nói một câu:



- Tôi đã xin thôi việc với công ty, về sau cũng không đến công ty, anh có số điện thoại của tôi đó.



Tiếu Giai đi rồi, Hạ Tưởng mới nhớ đến việc mình định nói với cô là Lý Đinh Sơn sẽ rời khỏi công ty. Nếu cô từ chức thì cũng không sao cả. Chẳng qua hắn có chút lo lắng về quan hệ giữa Văn Dương và Tiếu Giai nên cười cười một tiếng, nếu để Văn Dương làm Giám đốc công ty, y nếu biết Tiếu Giai khắc dấu giả thì sẽ uy hiếp cô, vậy cô sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.




Văn Dương gần như tức nổ phổi. Phùng Húc Quang vừa nghe điện, y lớn tiếng nói:



- Phùng Húc Quang, tôi là Văn Dương. Hạ Tưởng lần trước tôi giới thiệu cho anh, anh có quyết định dùng hắn không? Nghe tôi nói, thằng này chọc tức tôi, hắn chẳng là con mẹ gì mà còn dám ra vẻ với tôi, dám uy hiếp tôi. Anh lập tức đuổi hắn, còn nói với tất cả bạn bè kinh doanh của anh không ai được thuê Hạ Tưởng. Nó là thằng khốn.



Văn Dương nói mà nước bọt bay tung tóe, lớn tiếng nói với điện thoại. Hạ Tưởng đứng bên thấy thế thì khẽ lắc đầu. Văn Dương như vậy mà cùng Lý Đinh Sơn đến huyện mà không thành một tên ác bá thì còn gì nữa? Có Văn Dương ở bên, con đường chính trị của Lý Đinh Sơn càng thêm khó khăn. Văn Dương ngoài việc làm loạn thì không có tác dụng gì.



Lúc trước khi Lý Đinh Sơn lập công ty thì sao lại nhìn trúng người này? Bị Hạ Tưởng nói vài câu đã tức như vậy, không biết nhẫn nhịn gì cả thì bảo sao thất bại ở Tỉnh đoàn. Nói đi lại nói lại, tính cách của y như vậy thì dù là kinh doanh hay quan trường mà thành công mới là lạ.



Giao công ty rối ren này cho y, cho y một vòng tròn mà nhảy loạn. Hạ Tưởng vốn không đành lòng, chẳng qua thấy Văn Dương như vậy, chút cảm thông trong lòng hắn đã biến mất. Hạ Tưởng khoanh tay đứng đó xem Văn Dương có thể làm gì.



Văn Dương nói một tràng, cơn giận vẫn chưa hết. Văn Dương cười cười đầy hung ác, hưng phấn nói:



- Chơi tao ư, tao cho mày chết.



Hạ Tưởng gật đầu:



- Tôi đang chờ xem Tổng giám đốc Phùng nói gì.



Văn Dương đổi điện thoại từ tai phải sang tai trái. Có thể thấy rõ vết đỏ trên tai trái y, đây là ép mic vào tai quá mạnh gây ra. Y không nói gì, vẻ mặt từ tức giận sang thành ngạc nhiên, không thể tin nổi. Đột nhiên, y dập mic vào điện thoại, "rầm" một tiếng. điện thoại và một vài văn bản bị y gạt xuống đất, y đá vào ghế và mắng:



- Cái mẹ gì thế này, giở trò với tao sao. Nói cái gì bạn là bạn, kinh doanh là kinh doanh, hai chuyện khác nhau? Hai cái mẹ mày.



Hạ Tưởng có thể nhịn nhưng cũng không chịu nổi Văn Dương không có bản lĩnh mà lại tinh tướng. Hắn sa sầm mặt nói:



- Văn Dương, đừng trách tôi không nhắc anh. Anh nhận công ty là việc rất tốt đối với anh, vừa lúc có thể che giấu hành vi phạm pháp của anh. Nếu không anh mà rời khỏi công ty hoặc để kẻ khác tiếp nhận và tra rõ các khoản tiền thì cẩn thận anh sẽ chết đó.