Quan Thần

Chương 272 : Ước định với Liên Nhược Hạm

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Rốt cuộc Liên Nhược Hạm cũng mở nội tâm ra, nói về gia cảnh của cô với Hạ Tưởng.



- Lúc em ba tuổi thì mẹ và ba em ly hôn với nhau. Sau đó mẹ em đi ra nước ngoài, từ đó về sau không quay về nhà nữa. Mà sau đó ba em tái hôn, luôn làm quan ở phía Nam và Tây Bắc, quay về Bắc Kinh rất ít. Bởi vì nguyên nhân là có bà vợ sau nên ông ta luôn lấy lý do là công tác rất bận rộn, không mang em theo bên người. Em một mình ở Bắc Kinh, lớn lên trong nhóm các anh em con chú con bác. Mỗi lần nhìn thấy người khác có ba mẹ để quây quần thì trong lòng em lại như muốn khóc lên.



- Sau khi lớn lên, đối với ba em thì càng ngày em càng hận, có lẽ trong sự hận thù của em còn có sự trộn lẫn của sự bất mãn vì không được yêu mến, tóm lại là yêu hận đan xen. Em thề trong lòng, em chỉ là người thuộc về em, không thuộc về bất cứ người nào, không thuộc về ba hay mẹ, lại càng không phụ thuộc vào gia tộc. Vì thế, khi học ở trung học thì em đã bắt đầu công việc buôn bán, từ từ rồi càng ngày làm càng lớn, đến lúc tốt nghiệp đại học thì đã thành lập nên Tập đoàn Viễn Cảnh. Không ngờ khi vừa tốt nghiệp đại học thì gia tộc lại lấy đám hỏi chính trị ra để sắp xếp cho em. Em là người chẳng có cảm tình gì cả đối với gia tộc, ngay cả ba và mẹ em thì trong đầu của em cũng chỉ là những hình bóng mơ hồ, vậy nên gia tộc đã là cái gì? Vì thế em cự tuyệt sự an bài của bọn họ. Bọn họ rất bất mãn, bảo với ba em gọi điện thoại để gây áp lực cho em. Em chỉ hỏi ba em ba câu: Ba nói cho con biết vì sao ba và mẹ chia tay nhau? Ba nói xem nhiều năm như vậy ba có thương yêu con không? Ba nói cho con biết là con nên vì tình yêu và sự nghiệp của ba, nếu vậy lúc ba bỏ con ở lại Bắc Kinh thì trong lòng ba có chút áy náy nào không? Hỏi xong ba câu này, ông ta không trả lời nổi một câu liền dập điện thoại, từ đó tới nay cũng không dám gọi điện thoại lại cho em nữa.



Không nghĩ tới Liên Nhược Hạm lại có chuyện thương tâm như vậy, Hạ Tưởng ôm cô thật chặt, trong lòng trở nên rất xúc động. Cô là người có hoàn cảnh bất hạnh, trách không được thời điểm mới quen cô ở huyện Bá thì tính tình của cô vừa quật cường lại vừa có vẻ tự do.



Thế lực của gia tộc của Liên Nhược Hạm rất khổng lồ, tuy rằng cô nói rất đơn giản nhưng trong lòng Hạ Tưởng không tự tin chút nào. Với tuổi của Liên Nhược Hạm thì bậc cha chú của cô làm quan tới cấp tỉnh hay Bộ là việc bình thường, chủ yếu là ông nội cô rốt cuộc là thần thánh phương nào? Có lẽ với tầm ảnh hưởng của ông cụ có lẽ giống như tồn tại một tồn tại của cấp bậc khủng bố. Hạ Tưởng không dám đoán bừa.



- Tuy nhiên, bọn họ cũng không buông tha cho em, muốn dùng mọi biện pháp để ép em phải đồng ý. Vì thế, em đem công ty giao cho người khác xử lý, còn em thì chạy đến một nơi thật xa, thứ nhất là để giải sầu, thứ hai là tránh giằng co với bọn họ. Vào đúng thời điểm đó, rất không may là lại gặp anh.



Trong mắt Liên Nhược Hạm có cái gì đó lóng lánh, cô bình tĩnh nhìn Hạ Tưởng, cười có vẻ có chút cổ quái mà lại vui vẻ.



- Bây giờ em mới biết được, so với nỗi bất hạnh trước kia thì việc gặp anh mới là nỗi bất hạnh lớn nhất trong đời em.



Hạ Tưởng lấy tay nhéo cái tai của cô.



- Anh thực sự tốt vậy sao? Anh cũng không biết hóa ra uy lực của anh lại lớn đến như vậy.



- Xì, đã được tiện nghi lại còn khoe mẽ. Nếu không gặp anh, thì làm sao em lại tới nông nỗi như ngày hôm nay?



Liên Nhược Hạm đánh một cái vào trong lồng ngực rắn chắc của Hạ Tưởng, vẫn còn chưa hết căm hận, lại giơ chân đá hắn một cái.



- Anh thì tốt rồi, định trêu em à? Làm hại em bây giờ ở vào thế nửa vời. Anh nói xem, không cưới em thì rốt cuộc em phải làm sao bây giờ?



Hạ Tưởng nghe xong lời nói của Liên Nhược Hạm, bỗng nhiên nghĩ thông suốt vấn đề.



- Nghe em nói như vậy thì dường như lực ảnh hưởng của gia tộc đối với em cũng rất hữu hạn. Vậy trước kia em nói với anh, với áp lực của gia tộc em, nếu anh cưới em thì em không cách nào ở cùng với anh một chỗ được, sẽ bị gia tộc tìm cách hãm hại, rốt cuộc là chuyện đó thật hay giả?



- Anh là người thật khờ hay là đang muốn chọc giận?



Liên Nhược Hạm bất mãn nói:



- Lực ảnh hưởng của gia tộc đối với em thì hữu hạn, những bọn họ có biện pháp để cho anh đi vào khuôn khổ. Cũng có khi đưa ra những biện pháp để cho tiền đồ của anh ảm đạm, chỉ cần bọn họ phát hiện ra được anh tồn tại thì sẽ là như vậy. Đương nhiên, em cũng không ngốc, là một cô gái thì ai chẳng muốn cùng với người mình yêu quang minh chính đại ở cùng một chỗ. Em cũng muốn dùng một số phương pháp giả giả thật thật, làm cho anh phải quyết định cưới em.



Liên Nhược Hạm lớn mật mà nói ra lời từ tận sâu trong cõi lòng. Cô nhìn Hạ Tưởng không chớp mắt, chờ hắn trả lời.



- Chỉ hận là chúng ta biết nhau chậm một chút. Nếu bây giờ anh phụ bạc cô bé Lê để cưới em, em có thể tưởng tượng ra cô bé sẽ thương tâm đến cỡ nào? Có thể làm ra việc ngốc như vậy không?



Hạ Tưởng lại đem Liên Nhược Hạm ôm vào lòng, biết nỗi tâm tư của cô. Có thể nói rằng lúc này lòng dạ của cô hẹp hòi cũng được, mà cố ý ép buộc hắn phải cưới cô cũng được. Theo góc độ cô mà suy xét ra thì cũng không có gì đáng trách:



- Cô bé Lê so với em thì mỏng manh hơn nhiều, không được kiên cường như em. Nếu làm thương tổn cô bé, anh cũng không dám tưởng tượng…




- Không có!



Hạ Tưởng khuất phục, so với tính trẻ con của Cao lão thì vẻ già trước tuổi của mình, hắn phát hiện ra vẫn còn non nớt hơn hẳn, đành phải nhận thua.



- Rất xin lỗi Cao lão, tôi hiểu lầm ngài.



- Nếu cậu không vì Nhược Hạm mà đứng ra chất vấn thì mới làm tôi xem thường.



Cao lão giơ tay gõ một cái không nặng cũng không nhẹ trên đầu Hạ Tưởng.



- Tuy nhiên, tôi cũng phải đánh cậu một chút, ai cho cậu được tiện nghi như vậy? Nhược Hạm tốt như thế, sau này đi theo cậu thì cậu phải đối đãi tốt với cô ấy một chút, nếu không tôi cũng phải tìm tới cậu để gây phiền toái.



Hạ Tưởng xoa xoa lấy đầu, cười ngây ngô một hồi.



- Tốt rồi, chuyện phiếm nói xong, chúng ta tiếp tục thảo luận sang việc chính sự. Cậu cảm thấy giai đoạn hiện tại nếu thiết kế nhà cao tầng ở thành phố Yến thì thị trường thế nào?



Cao lão lại bắt đầu thảo luận sang vấn đề bất động sản và quy hoạch, đúng là không chịu ngừng nghỉ đi một giây phút nào cả. Hạ Tưởng cũng bị ông ta làm cho đau đầu, lúc này cũng không thể không vận động hết tinh thần ứng phó, ai bảo Cao lão đã thay hắn và Liên Nhược Hạm giấu diếm chân tướng sự thực?



Bởi vì nguyên nhân là Cao lão nên Tập đoàn Viễn Cảnh buổi chiều mới quay về. Đợi cho Tập đoàn Viễn Cảnh rời khỏi, Thịnh Đại bước thấp bước cao, trong lòng tràn đầy vui mừng khi nghĩ đến Tập đoàn Viễn Cảnh sẽ tới đầu tư tại huyện An này. Chờ Liên Nhược Hạm đi khỏi, Thịnh Đại liền muốn lôi kéo Hạ Tưởng cùng nhau đi ăn cơm, muốn từ trong miệng hắn moi móc một ít tin tức.



Hạ Tưởng không chịu nổi sự nhiệt tình nên đành cùng ăn cơm với y, đồng thời nói cho y rằng cũng không nên gấp gáp, Tập đoàn Viễn Cảnh lên giọng là phải tham gia vào làng du lịch của huyện An thì chắc chắn các nhà đầu tư khác cũng sẽ có ý tưởng tương tự, đến lúc đó lôi kéo mấy nhà, xem nhà nào điều kiện ưu đãi nhất rồi sẽ chọn lấy một. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: https://truyenfull.vn



Tuy rằng Thịnh Đại cảm thấy Tập đoàn Viễn Cảnh là lựa chọn tốt nhất, nhưng Hạ Tưởng với một bộ dạng tất cả đã được định liệu trước rồi nên cũng không tốt nói thêm điều gì nữa. Vì thế y nói:



- Ngày mai tôi sẽ đề nghị với Chủ tịch huyện Khâu để lão Dương nghỉ ngơi một chút đi, hiện tại ông ta cũng hơi già mà hồ đồ rồi.



- Đừng, tôi thấy là việc này nên để Bí thư Lý chỉ đạo, còn tôi xem như là chân chạy cho ngài, tôi cũng không muốn xuất đầu lộ diện đâu.



Hạ Tưởng suy xét hiện tại chắc chắn Khâu Tự Phong cũng đã biết quan hệ chặt chẽ giữa mình và Liên Nhược Hạm, khẳng định là y cực kỳ khó chịu. Lúc này không phải là lúc để chủ động tìm sự phiền phức.



Trong lòng Thịnh Đại thì lại lý giải rằng Hạ Tưởng không kể công, đây là vì y mà suy nghĩ. Vì thế trong lòng y cảm động, vỗ vỗ bả vai Hạ Tưởng nói:



- Ông em Hạ, lúc này cậu giúp tôi, tôi vĩnh viễn ghi tạc trong lòng, về sau tuyệt đối sẽ không bạc đãi cậu.



Dưới sự vận tác của Hạ Tưởng, hai ngày sau thì Bất động sản Thiên An với Tổng giám đốc là Tôn Hiện Vĩ cũng đến huyện An để khảo sát hạng mục làng du lịch, đối với hạng mục này cũng tỏ ra vẻ cực kỳ hứng thú.



Cùng với Bất động sản Thiên An kéo tới còn có các phóng viên của các tòa soạn báo trong tỉnh, lại còn cả phóng viên của đài truyền hình thành phố cũng đi theo. Hạ Tưởng thấy phong cách làm việc của Tôn Hiện Vĩ cũng cảm thấy rất vừa lòng.



Bất động sản Thiên An đi rồi, tại phạm vi trong thành phố Yến xem như đã tiến hành tuyên truyền một lần, tuy rằng quy mô không lớn nhưng bởi vì có Tập đoàn Viễn Cảnh tham gia nên huyện An đã làm dẫn nổi đến vô số người chú ý. Rất nhiều người dân thành phố Yến đã đem ánh mắt nhìn về phía huyện An ở phía tây, của thành phố Yến, nơi cách thành phố Yến 70 km. Mọi người đều đoán già đoán non, không hiểu thế nào mà huyện An lại lập tức trở thành một huyện ngôi sao như vậy?



Thật ra trong quan trường, bởi vì huyện An có ba người trẻ tuổi làm lãnh đạo cấp Phó Chủ tịch huyện trở lên thì đã sớm trở thành một huyện ngôi sao. Nhưng người dân bình thường thì hiển nhiên có tiêu điểm khác với cán bộ. Bọn họ cảm thấy hứng thú nhất chính là huyện An đã thu hút được sự chú ý của một số Tập đoàn nổi tiếng. Bởi vì tất cả mọi người đối với Tập đoàn Viễn Cảnh thì rất quen thuộc, đối với Bất động sản Thiên An cũng xem như có chút ấn tượng, vì mỗi người đều phải mua thực phẩm mà chợ bán sỉ rau quả ở phố Thập Lý là kiệt tác của Bất động sản Thiên An, ai ai cũng rõ điều này. Bởi vậy, mượn ảnh hưởng của Tập đoàn Viễn Cảnh và Bất động sản Thiên An, huyện An càng lúc càng trở nên nổi tiếng.