Quan Thần

Chương 279 : Mây chuyển khắp nơi

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


Lý Đinh Sơn cười mắng:



- Đồ láu cá, phản ứng khá thông minh. Tuy nhiên về sau đừng hơi một tí đã lôi Trưởng ban Phương vào. Như vậy sẽ có ảnh hưởng không tốt đến ông ấy. Có một số việc không nhất định phải đưa ra ngoài mới có thể giải quyết được. Ra tay ngầm cũng có thể giúp được mà.



Phương Cách tỏ vẻ khiêm tốn học hỏi:



- Vâng ạ, tôi nhớ kỹ, Bí thư Lý. Không phải là vì tôi sốt ruột sao? Kẻ nào vô sỉ như vậy chứ? Dám bôi nhọ Hạ ca ở sau lưng, rất láo toét.



Chờ Phương Cách đi rồi, Lý Đinh Sơn gọi điện thoại cho Tống Triêu Độ.



Tống Triêu Độ nghe xong, hơi trầm ngâm nói:



- Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh là người của Phòng Tự Lập. Phòng Tự Lập bất hòa với Tần Thác Phu, vẫn muốn lên làm Chủ nhiệm. Lần này y bán mạng như vậy có thể là được sự đồng ý ở đâu đó. Y là người của Cao Thành Tùng.



- Chẳng lẽ là Bí thư Cao muốn tìm Hạ Tưởng gây phiền toái? Đường đường là một Bí thư Tỉnh ủy, sai người chèn ép một Phó chủ tịch huyện, rất mất mặt.



Lý Đinh Sơn không kìm nổi kinh ngạc nói.



Tống Triêu Độ gượng cười hai tiếng, trào phúng nói:



- Bí thư Cao trí tuệ rộng lớn, chèn ép đối thủ có thể dùng bất cứ thủ đoạn tồi tệ nào, cho nên cũng đừng kinh ngạc làm gì. Chuyện của Hạ Tưởng có khả năng liên quan tới tôi, bởi vì cậu ta đang âm thầm điều tra Lệ Triều Sinh, cũng có quan hệ gián tiếp với Cao Thành Tùng. Mà trong tay tôi cũng có đủ chứng cớ chính xác để có thể vặn ngã Cao Kiến Viễn. Tôi đã thương lượng với cậu ta, một sáng một ngầm, phân biệt tiến hành.



- Thì ra là thế!



Lý Đinh Sơn hơi cảm thán nói:



- Hạ Tưởng không kể lại cho tôi chuyện này. Tôi nghĩ là cậu ta sợ tôi bị liên lụy. Triêu Độ, hiện tại ông không tiện ra mặt, hay là để tôi ra mặt chu toàn một chút?



- Tạm thời không cần!



Tống Triêu Độ trầm mặc một lát, bỗng nhiên mỉm cười:



- Hạ Tưởng không dễ bị Phòng Tự Lập bắt như vậy đâu. Hơn nữa tôi thấy phẩm hạnh cậu ta không tồi, hẳn là không có vấn đề lớn về kinh tế. Việc này là một cơ hội để cậu ta giúp tôi một chuyện, trước hết dời lực chú ý của Bí thư Cao, sau đó tôi sẽ thả một quá pháo lớn ra.



Hạ Tưởng đi theo Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh tới thành phố Yến. Hắn nghĩ sẽ trực tiếp đến tòa nhà Thành ủy, không ngờ Nhạc Phương nhận được một cuộc điện thoại. Vốn hai người có thái độ coi như khá khách khí bỗng nhiên biến đổi 180 độ, vẻ mặt lạnh lùng, đưa Hạ Tưởng thẳng tới một nhà khách bí mật ở ngoại ô, cũng cưỡng chế hắn giao di động ra, sau đó không hề phân trần liền giam hắn trong một căn phòng bịt kín.



Hạ Tưởng ngạc nhiên, thế này là thế nào? Chẳng lẽ cứ thế vào giam? Cũng quá khinh suất nhỉ!



Hỏi Nhạc Phương, Nhạc Phương không trả lời, chỉ nói với hắn:



- Khi nào nghĩ thông suốt thì nói với tôi một tiếng, tôi cho anh giấy và bút, ghi lại tất cả các vấn đề của anh.



Hạ Tưởng nói:



- Tôi không có bất cứ vấn đề gì cần khai báo cả. Ở huyện An tôi cũng đã nói rồi, mời các anh đưa ra chứng cớ rõ ràng.



Bao Nguyệt Minh quyết liệt nói:



- Đừng có ba xạo. Nếu không có chứng cớ, chúng tôi đã không bắt anh. Thành thật khai báo vấn đề của anh đi thì sẽ được rộng lượng khoan hồng. Nếu không, hậu quả sẽ vô cùng nghiêm trọng. Anh cứ suy nghĩ cho kỹ, tuy nhiên tôi cần phải nhắc nhở anh, đừng có ảo tưởng không thực tế.



Hai người vừa đi, trong phòng yên tĩnh không một tiếng động, là sự im lặng mà Hạ Tưởng chưa từng bao giờ thể nghiệm. Bí thư tỉnh ủy là chư hầu một phương, luôn luôn có quyền lực hô mưa gọi gió. Hạ Tưởng lắc đầu cười khổ. Hạn chế tự do thân thể, lại không thể liên lạc với bên ngoài. Lúc này hắn chỉ có một việc có thể làm là đi ngủ.



Ngẫm lại từ trước tới giờ, ngày nào cũng bận rộn bôn ba, hiện tại rốt cục có một cơ hội an tâm nghỉ ngơi tốt như thế nào, sao có thể buông tha chứ? Hắn thấy trong phòng đã chuẩn bị đầy đủ chăn nệm liền thoải mái nằm xuống, chỉ chốc lát sau đã ngủ ngon lành như không có chuyện gì xảy ra.



Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh đợi trong chốc lát không hề nghe thấy âm thanh gì. Hai người tò mò đi tới, thấy Hạ Tưởng đã ngủ, không kìm nổi cười lạnh:



- Còn thực sự nghĩ rằng có người có thể cứu được mình ra ngoài sao? Bí thư Cao đã tự mình lên tiếng thì vụ án của mày khẳng định sẽ trở thành vụ án thép, chạy không thoát được. Trong địa bàn tỉnh Yến này, Bí thư Cao muốn chỉnh một Phó chủ tịch huyện nho nhỏ như mày cũng chẳng khác gì thu thập một con kiến. Ngủ đi, chờ khi mày tỉnh ngủ sẽ không còn cơ hội ngủ ngon nữa đâu.



Bao Nguyệt Minh và Nhạc Phương trở lại phòng mình. Bao Nguyệt Minh nói với Nhạc Phương:



- Lão Nhạc, ông nói chúng ta điều chỉnh toàn bộ tài liệu của Hạ Tưởng ném hắn vào chỗ chết, khẳng định sẽ đắc tội với chỗ dựa của hắn. Nghe nói hắn cũng có chút lai lịch, liệu sau này có thể tìm chúng ta gây phiền toái hay không?
- Biết là phải nhịn một chút. Không thể bỏ qua thể diện Bí thư Cao được, phải có một thời gian giảm xóc. Nhưng dù sao Tiểu Hạ cũng vẫn còn rất trẻ, nếu chẳng may bị người ta lừa nói ra mấy câu gì đó thì làm sao chứ?



- Tôi cũng khá lo lắng về Hạ Tưởng. Ngay cả Tổng giám đốc Thành cũng bị kinh động, cũng gọi điện thoại cho tôi, nói tôi nghĩ biện pháp chu toàn một chút. Bởi vì Tập đoàn Đạt Tài vừa mới ký kết hiệp nghị đầu tư với huyện An, Tổng giám đốc Thành vẫn luôn thấy là vì có Hạ Tưởng nên mới quyết tâm đầu tư vào huyện An. Nếu Hạ Tưởng không ở đó nữa, ông ta không tự tin khi đầu tư vào đó, khả năng sẽ tính toán rút lui. Hơn nữa Tổng giám đốc Thành cũng khá coi trọng Hạ Tưởng, không muốn cậu ta bị hủy tiền đồ như vậy.



- Thành Đạt Tài đúng là lắm tiền thế mạnh, nhưng ông ta có thể ảnh hưởng được Bí thư Cao không?



Tần Thác Phu ngồi xuống. Quả thật ông cũng có chút cẩu thả nhưng vẫn có một mặt tưởng như thô lỗ thật ra rất tinh tế:



- Tôi biết Tổng giám đốc Thành có đủ sức ảnh hưởng trong tỉnh Yến, tuy nhiên nếu muốn tác động được tới Bí thư Cao, chỉ sợ vẫn còn kém không ít. Tổng giám đốc Thành là nhân vật thủ lĩnh của ngành bất động sản. Sức ảnh hưởng của ông ta không ở chính trị mà là trong lĩnh vực kinh tế.



- Lão Tần, hiện tại là thời đại chiến tích, kinh thế quyết định chiến tích. Cho nên kinh tế và chính trị có sự gắn kết mật thiết không thể tách rời. Được rồi, không nói tới Tổng giám đốc Thành nữa. Nói xem ông muốn đối phó với Phòng Tự Lập như thế nào?



- Hắn có Bí thư Cao làm chỗ dựa, trong lúc tạm thời tôi cũng không thể làm gì được hắn. Nhưng dám chơi chiêu thức bằng mặt không bằng lòng với tôi như vậy, về sau hắn đừng mong có ngày lành ở Ủy ban Kỷ luật. Tôi làm Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật này đâu phải chỉ là bù nhìn. Chờ xem.



Tần Thác Phu quả thật rất tức giận về Phòng Tự Lập, thở hổn hển nói.



- Tôi ủng hộ ông, lão Tần.



Vương Bằng Phi cười tủm tỉm nói, trong mắt lại thoáng hiện lên một tia sầu lo. Hạ Tưởng rốt cục có thể vượt qua được hay không?



So sánh với thành phố Yến gió nổi mây phun thì huyện An cũng không bình tĩnh. Đến ngày thứ ba sau khi Hạ Tưởng bị mang đi, Tập đoàn Đạt Tài lên tiếng tuyên bố tạm dừng kế hoạch đầu tư tại huyện An, còn khi nào bắt đầu thì cần một lần nữa đánh giá lại mức độ rủi ro của việc đầu tư. Người sáng suốt đều có thể thấy được, Tập đoàn Đạt Tài làm như vậy là vì Hạ Tưởng.



Lý Đinh Sơn và Thịnh Đại không cảm thấy gì nhưng Khâu Tự Phong thì trở nên mặt mũi cực kỳ khó coi. Y không ngờ sức ảnh hưởng của Hạ Tưởng lại lớn tới như vậy. Chẳng những rất nhiều phóng viên đã sớm dự định đến huyện An phỏng vấn, đưa tin việc siêu thị Giai Gia quyên tặng mười ngàn bộ bàn ghế đột nhiên đều nói có việc, phải tạm hoãn việc phỏng vấn, ngay cả mấy chục triệu đầu tư của Tập đoàn Đạt Tài cũng rất có thể sẽ ngâm nước nóng hết. Y chỉ có thể tức giận nghiến răng, oán hận nói:



- Mày giỏi lắm Hạ Tưởng, bản lĩnh lớn thật. Đừng tưởng rằng không có mày, huyện An sẽ không thể phát triển. Tao không tin.



Cho dù không tin nhưng khi Khâu Tự Phong gọi điện thoại cho mấy nhà đầu tư khai phá quen biết ở thành phố, đề nghị họ tới khai phá khu du lịch thì tất cả mọi người đều lấy đủ mọi lý do để lảng tránh. Cuối cùng có một nhà đầu tư khai phá có quan hệ khá tốt với Khâu Tự Phong mới nói cho y biết tình hình thực tế:



- Tập đoàn Đạt Tài đã lên giọng tuyên bố tạm thời đình chỉ đầu tư, bất động sản tỉnh Yến còn ai dám đến huyện An nữa chứ? Chưa nói tới việc mạo hiểm đắc tội Tập đoàn Đạt Tài sẽ có phiêu lưu mạo hiểm lớn tới mức nào, mà cái chính là trong lòng mọi người đều không tự tin. Tập đoàn Đạt Tài còn phải tạm dừng dự án đó thì mấy nhà tiểu thương mới nổi chúng tôi đi tới đó, nếu làm không tốt thì mất cả chì lần chài.



Khâu Tự Phong hiểu được, tình hình hiện tại, ngoại trừ Tập đoàn Đạt Tài, không còn một doanh nghiệp nào dám tiếp nhận làng du lịch.



Y vô cùng chán nản.



Càng khiến y uể oải là, từ sau khi Lệ Triều Sinh đề nghị ở huyện An không thể mở rộng việc khai thác đá vôi, được Lý Đinh Sơn và Mai Hiểu Lâm mạnh mẽ thúc đẩy, lại thêm Trưởng ban Tổ chức cán bộ Vinh Chi, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Nghê Chính Phương tán thành, cuối cùng thông qua biểu quyết tại hội nghị thường vụ. Nói cách khác, trong khoảng thời gian ngắn, đề xuất khai thác mỏ tại huyện An của Khâu Tự Phong đã bị phủ quyết.



Đương nhiên cũng không phải hoàn toàn phủ quyết, trừ phi y lại đề xuất khai thác quặng thạch anh. Nhưng nếu Cường Giang Hải đã làm giả tài liệu rằng hàm lượng thạch anh là thấp, giờ mà nhắc lại việc khai thác thạch anh thì không thể nghi ngờ chính là tự tát vào mặt mình.



Cục diện do Khâu Tự Phong tỉ mỉ bố trí đã hoàn toàn thất bại. Bỗng nhiên y cảm thấy trước mắt mờ mịt, thậm chí không biết bước tiếp theo nên làm như thế nào. Càng nghĩ, y lại càng phát hiện tất cả các ngành sản xuất trụ cột của huyện An đều gần như nằm hết trong tay Hạ Tưởng. Tách khỏi Hạ Tưởng, ngoại trừ khu du lịch Tam Thạch vẫn đang từng bước phát triển thì gần như tất cả các phương diện khác đều lâm vào đình trệ.



Tại sao có thể như vậy? Hạ Tưởng thật sự quan trọng như vậy sao? Hắn thật sự tài giỏi như vậy sao?



Nhưng như vậy vẫn còn chưa tính. Có mầy lần Mai Hiểu Lâm đi ngang qua người y, không biết là vô tình hay cố ý mà luôn nói một câu "Ăn mày còn đòi xôi gấc". Việc này khiến y tức giận thở hổn hển nhưng lại không thể làm được gì, không thể tranh cãi hoặc lý luận gì được với Mai Hiểu Lâm. Không thể cắt đứt quan hệ cũng không thể mắng mỏ chửi bới, dù sao người ta cũng không nói cụ thể là mình và cũng không phải là lời gì khó nghe mà.



Tâm tư của Khâu Tự Phong cực kỳ buồn bực, mọi việc đều không thuận. Sau đó, y lại nhận được điện thoại từ Bắc Kinh, nói là Mai gia đồng ý bồi thường ở phương diện khác cho Khâu gia nhưng chuyện đám hỏi thì tạm thời là không có khả năng.



Khâu Tự Phong rốt cục nổi giận, liên tiếp ném vỡ mấy chén trà quý. Chỉ đáng thương thư ký Lưu Nghênh Quân của y, ngày nào cũng phải lo lắng đề phòng, sợ rằng nói một câu sai thì sẽ bị ăn mắng chửi oan.



Bởi vì Hạ Tưởng nên ở huyện An, sự bất hòa giữa Bí thư huyện ủy và Chủ tịch huyện Khâu gần như được công khai hóa, mọi người đều cảm thấy bất an.



Ngược lại với sự gió nổi mây phun ở bên ngoài, Hạ Tưởng lại một mình tiêu dao, ngày nào cũng ăn no ngủ kỹ, cười cười suốt ngày. Hỏi hắn cái gì hắn cũng đều 3 không "không nghe, không thấy, không biết". Tóm lại, hắn hoàn toàn không hề có thái độ nhận tội, thật sự coi nơi này là khu du lịch nghỉ dưỡng.



Theo thời gian trôi đi, tâm tình của Nhạc Phương và Bao Nguyệt Minh càng ngày càng trở nên lo âu.



Nếu từ đầu hai người đều tràn đầy tin tưởng rằng Hạ Tưởng khẳng định sẽ không đánh tự khai, hắn sẽ không thể chịu nổi áp lực, sớm muộn gì cũng sẽ sụp đổ. Đến lúc đó bảo hắn nói gì hắn sẽ nói nấy. Không ngờ Hạ Tưởng không hề có chút cúi đầu giác ngộ nào, ngày nào cũng vui tươi hớn hở, cứ như thể hắn không phải bị tạm giữ mà đang là khách du lịch.



Mặc kệ Nhạc Phương cưỡng bức lợi dụ như thế nào, Hạ Tưởng chỉ đáp lại một câu:



- Mời lấy chứng cớ ra nói chuyện. Không có chứng cớ thì tôi sẽ không nói ra suy nghĩ của mình.