Quan Thần

Chương 289 : Cô bé Lê khiến người thương cảm

Ngày đăng: 03:47 20/04/20


- Cô ấy là con gái của Phó thị trưởng Tào.



Hạ Tưởng cũng không định giấu diếm Tiếu Giai. Hắn tin rằng Tiếu Giai sẽ tuyệt đối trung thành đối với mình.



- Một thời gian nữa anh và cô ấy sẽ đính hôn, có lẽ sang năm, sau khi cô ấy tốt nghiệp đại học thì kết hôn.



Tiếu Giai khẽ mỉm cười:



- Chúc mừng anh nha. Không ngờ anh cũng có một ngày kết hôn. Hiện tại ngẫm lại, ngày mưa gió hôm đó chỉ như mới hôm qua. Lúc đó anh còn nói "chị, chị"!



Trong nháy mắt, Hạ Tưởng cũng như trở về thời gian trước, trở về ngày mưa gió tầm tã đó. Nhớ tới khi đó Tiếu Giai cho hắn một cái tát, hắn không khỏi mỉm cười:



- Em cũng rất lợi hại, vừa ra tay đã cho anh một cái tát.



- Cho anh một cái tát thì sao chứ? Xem như em ứng trước, hai năm vừa rồi đi theo anh cũng coi như trả hết nợ rồi chứ?



Tiếu Giai nhắc lại chuyện trước kia, lại khôi phục vẻ quyến rũ, ánh mắt như ngập nước nhìn chằm chằm Hạ Tưởng.



Tuy rằng Hạ Tưởng đã rong ruổi nhiều lần trên người Tiếu Giai nhưng vẫn không cưỡng nổi khiêu khích của cô. Sự khiêu khích của Liên Nhược Hạm có một ý tứ hàm súc. Còn sự khiêu khích của Tiếu Giai thì toàn bộ đều là sự hấp dẫn phong tình vạn chủng, là một sự hấp dẫn cực độ mờ ám, sắc không mê người mà người tự mê, chỉ thoáng liếc nhìn đã mê mẩn.



Hạ Tưởng đành phải giơ tay đầu hàng:



- Được, được, sợ em rồi. Tối nay không đi vội, ở lại với em đã. Hiện tại thời gian còn sớm, chúng ta ra ngoài đi dạo, xem nhà cửa chứ?



Vừa nghe Hạ Tưởng nói muốn đưa cô đi xem nhà cửa, Tiếu Giai cao hứng nhảy phắt lên ôm chầm lấy Hạ Tưởng, hôn hắn:



- Thật tốt quá, em thích nhất đi xem nhà. Hiện tại vừa nhìn thấy nhà chính là nhìn thấy hàng đống tiền của.



Lại nói tiếp, hiện tại Tiếu Giai có 6% cổ phần danh nghĩa của siêu thị Giai Gia. Cô lại có mảng kinh doanh rau quả của mình, còn có khoản đầu tư khu du lịch Tam Thạch, bản thân nắm trong tay hơn mười triệu tệ, vậy mà vẫn nói chuyện như một kẻ tham tiền, vừa nghe nói có thể kiếm hơn trăm ngàn đã cao hứng quên hết mọi thứ. Hạ Tưởng vỗ vào mông cô:



- Chú ý hình tượng của em một chút, em đang nắm trong tay cả mấy triệu, đừng như vậy nữa.



Tiếu Giai đỏ mặt, bất mãn nói:



- Em không biết tiêu tiền, chỉ biết kiếm tiền. Chỉ cần có thể kiếm tiền mới khiến cuộc sống có ý nghĩa. Tiền nằm trong tay không phải là tiền. Tiền chưa kiếm được vào tay mới là tiền.



Nếu theo lý luận của Tiếu Giai thì con người không nên làm gì khác cả, chỉ cần luôn luôn nghĩ tới việc kiếm tiền, bởi vì tiền là thứ vĩnh viễn kiếm không đủ.



Tuy nhiên Hạ Tưởng vẫn giữ thái độ ủng hộ trong chừng mực đối với lý luận tham tiền của cô. Có mục tiêu theo đuổi là chuyện tốt. Muốn kiếm tiền cũng không phải chuyện xấu. Chỉ cần kiếm tiền một cách chính đáng thì dù kiếm bao nhiêu tiền cũng không hề có vấn đề gì, chỉ cần có năng lực là được.



Hạ Tưởng lái xe, đưa Tiếu Giai đi lòng vòng qua ba, bốn khu chung cư, phát hiện ánh mắt Tiếu Giai quả thật rất độc đáo. Bất cứ khu chung cư nào cô nhìn trúng, hoặc là có vị trí địa lý tốt, hoặc là có điểm đặc biệt khác thường, tóm lại là không lo không bán được. Hạ Tưởng liền khen ngợi Tiếu Giai:



- Tiếu Giai nhà ta quả thật rất thông minh, thật tinh mắt, hơn nữa khả năng so sánh các sự vật rất nhanh nhẹn. Có lẽ chỉ không tới mấy tháng nữa là có thể chuẩn bị xây dựng công ty bất động sản.



- Đúng thế. Em càng thông minh thì càng chứng minh ánh mắt của anh rất tốt. Ngẫm lại xem, nếu em rất ngốc thì chẳng phải là anh không có trình độ, tìm được một bà chị ngu ngốc sao?



Tiếu Giai trêu Hạ Tưởng.



- Chị á?



Hạ Tưởng thấy Tiếu Giai lại xưng là chị liền cười nói:



- Chỉ lớn hơn anh có một chút như vậy mà đã muốn làm chị à? Nói xem, làm chị của anh thì có chỗ tốt gì nào?



- Đương nhiên là có. Anh và Tào Thù Lê, Liên Nhược Hạm đều phải gọi em là chị. Em sẽ hào phóng một chút, chờ khi Liên Nhược Hạm sinh con cho anh, chờ khi anh và Tào Thù Lê kết hôn, em đều đưa thật nhiều tiền lì xì, biểu hiện ra một bà chị rộng lượng.




Hạ Tưởng nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt cô, cúi xuống khẽ hôn lên mặt cô. Hắn không đành lòng đánh thức cô dậy. Tuy rằng chưa chắc cô đã được ngủ yên nhưng chỉ cần nhìn cái cằm của cô hơi nhọn ra một chút là biết cô đang phải chịu đựng sự lo lắng và sợ hãi.



Không ngờ vừa hôn, Tào Thù Lê đột nhiên tỉnh lại, mở to mắt hô lên:



- Hạ Tưởng, anh đừng đi. Đừng bỏ em lại. Em yêu anh. Em thật sự không thể rời khỏi anh.



Hạ Tưởng vội vàng nắm lấy tay cô, dịu dàng nói:



- Anh đây, anh đây. Bé Lê, anh sẽ không rời khỏi em đâu, vĩnh viễn không rời khỏi.



Tào Thù Lê rõ ràng mở to mắt nhưng lại như thể không nhìn thấy Hạ Tưởng, ngơ ngác nhìn hắn vài lần, bỗng nhiên nhắm hai mắt lại, nặng nề ngủ.



Hóa ra là một cơn ác mộng.



Hạ Tưởng cứ duy trì tư thế ngồi xổm như vậy, hai tay nắm chặt tay cô, không dám nhúc nhích, sợ đánh thức cô dậy. Có lẽ là nắm tay Hạ Tưởng khiến Tào Thù Lê cảm thấy bình an nên cô ngủ rất ngon lành, thanh thản.



Hạ Tưởng lái xe mấy trăm km, cũng rất mệt mỏi, đành chậm rãi ngồi dựa lưng vào giường với tư thế nửa nằm nửa ngồi, cứ thế ngủ luôn.



Cũng không biết bao lâu sau, Tào Vĩnh Quốc và Vương Vu Phân nhẹ nhàng bước tới, thấy hai người đang nắm tay nhau ngủ ngon lành, hai ông bà nhìn nhau, mỉm cười vui vẻ rồi cùng lặng lẽ đi xuống lầu.



Khi Hạ Tưởng tỉnh lại thì đã là buổi chiều.



Vừa mới tỉnh lại, chỉ cảm thấy lưng mỏi, cánh tay tê dại không động đậy nổi. Hắn tự co duỗi, xoa bóp hồi lâu mới gần như ổn định trở lại, lúc này mới phát hiện Tào Thù Lê vẫn còn ngủ say chưa tỉnh, liền mỉm cười vui vẻ. Cô ngủ nhiều như vậy sẽ tốt lên rất nhiều.



Hắn vừa mới khẽ cử động lại phát hiện mí mắt cô bé hơi nhấp nháy, còn ti hí nhìn lén hắn. Hạ Tưởng vui vẻ, hóa ra cô đã tỉnh rồi nhưng cố ý trêu đùa mình. Hắn liền quyết tâm trêu lại. Hắn đi tới vặt một chiếc lông trên chiếc phất trần lông gà, sau đó nhẹ nhàng ngoáy vào mũi cô. Hắn biết, Tào Thù Lê sợ nhất ngứa mũi.



Quả nhiên vừa động vào, cô liền không kìm nổi mở mắt, chưa kịp nói gì đã hắt xì một cái, nhân thể lại đấm hắn một cú, oán trách nói:



- Anh đáng ghét, đến đây mà không đánh thức em dậy, để em ngủ lâu như vậy.



- Cho em ngủ ngon cũng tốt mà. Nhìn em gầy thế này, anh đau lòng lắm.



Hạ Tưởng ôm lấy cô, nói.



Tào Thù Lê cười hì hì:



- Em giảm béo mà. Hiện tại đang có mốt mỹ nữ người dây. Chỉ có điều anh thì ngược lại, béo trắng ra. Anh đâu phải là bị người ta bắt chứ? Đây quả thật là đi nghỉ mát, đúng không?



- Đúng đúng, bọn họ chiêu đãi anh rất thịnh soạn. Mấy ngày đó, anh chỉ có ăn rồi ngủ, cảm giác bọn họ cũng không hề tệ, đều là những nhân viên chăm sóc rất đủ tư cách.



Hạ Tưởng cười ha hả, cố ý trêu đùa.



- Sao bọn họ không cho anh đi?



Tào Thù Lê cố gắng ra vẻ không có việc gì, cố gắng kìm nén nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được, đôi mắt đỏ lên, nước mắt trào ra:



- Anh dọa chết em. Em hận anh. Anh dọa chết em. Em ghét anh lắm!



Cô nhào vào trong ngực Hạ Tưởng đập đập mấy cái, lại ra sức ôm hắn thật chặt, khóc hu hu trong ngực hắn.



Hạ Tưởng cũng ôm cô, không nói lời nào, cứ để mặc cô khóc. Có đôi khi khó chịu lâu ngày nên cần một quá trình giải phóng, khóc được sẽ tốt hơn rất nhiều. Hạ Tưởng cảm xúc quay cuồng, nói không nên lời.



Sự quan tâm của Liên Nhược Hạm đối với hắn chính là lui bước, tạm thời rời đi. Sự quan tâm của Tào Thù Lê là tiều tụy vì hắn, là khóc như hoa lê gặp mưa vì hắn. Điều hắn có thể làm là cố gắng hết sức an ủi các cô, đối xử tốt với các cô, dùng hai bàn tay mình, tạo nên một mảnh trời trong xanh, yên ả cho các cô.